Chương 2
Hạ
Ly Lạc ngồi trên người Mạc Thiên Khiếu, hai chân dang rộng, ngực dán chặt vào
người của Mạc Thiên Khiếu, mông vểnh vểnh lên, đem khuôn mặt đỏ đến muốn nhỏ
máu chôn vào cổ Mạc Thiên Khiếu, tay chậm rãi lần mò đến chỗ kia.
“Ô…”
Hạ
Ly Lạc cắn chặt đầu vai Mạc Thiên Khiếu, sợ rằng không cẩn thận thì thốt ra âm
thanh khó xử. Y tại thời điểm cho một ngón tay vào cái động nho nhỏ kia thì
cũng không còn bao nhiêu lý trí, chỉ nghe lời nói hấp dẫn của đối phương nói
vào tai mình. Ngay sau đó, y cảm thấy toàn thân vô lực, thiếu chút nữa là khóc
lên. Y đã sắp chịu không được rồi, y muốn hắn làm cái chuyện này.
“Thiên
Khiếu…”
“Giả
vờ đáng yêu cũng vô dụng, nhanh lên!”
Nhẫn
nại của Mạc Thiên Khiếu cũng sắp đến cực hạn rồi, cái địa phương kia cũng sắp
nổ tung. Hết lần này đến lần khác hắn cảm thấy trò này rất thú vị, nhìn người
yêu bộ dáng đáng thương thật thú vị. Bộ dáng đó làm hắn càng thêm hưng phấn.
“Ngươi
ít nhất cũng phải cho vào bốn ngón tay chứ, ngươi muốn đau chết à”
Mạc
Thiên Khiếu hơi thở dồn dập ghé vào tai Hạ Ly Lạc mà nói, hắn hung ác cho bốn
ngón tay vào.
“Ah
——”
Bị
Mạc Thiên Khiếu làm thế, Hạ Ly Lạc không khỏi hét to một tiếng, cả người run
rẩy.
“Ân…
ah…”
Mật
động nho nhỏ vừa tiếp xúc với tiểu đệ đệ của Mạc Thiên Khiếu, Hạ Ly Lạc gắt gao
cắn bờ môi của mình. Một hồi lâu hắn gầm nhẹ một tiếng
“Đau
nhức…”
Nhưng
rất nhanh một cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân, dẫn tới toàn thân y đều run
rẩy lại từ từ ngồi xuống.
“Ah…
ân…”
Hạ
Ly Lạc toàn thân nóng lên, cái địa phương kia dần dần trở nên khát khao. Hai
mắt y đỏ thẫm, tâm hung ác, dứt khoát ngồi mạnh xuống.
Mạc
Thiên Khiếu cười nhẹ, có chút khởi động thân ôm lấy y. Đôi môi đỏ mọng nhẹ
nhàng hôn lên chân mày của y, sống mũi, gò má, cổ, hắn một ngụm khẽ cắn hầu kết
của Hạ Ly Lạc, dùng âm thanh hấp dẫn nói
“Chính
mình động”
“Ô…”
Hạ
Ly Lạc rốt cục chịu không được mà bắt đầu chuyển động. Y một tay giơ lên không
trung, một tay muốn nắm chặt chỗ kia của chính mình, lại bị Mạc Thiên Khiếu
ngăn lại.
“Muốn?”
Mạc
Thiên Khiếu nhướn mày, khóe môi câu lên lộ vẻ sung sướng
“Gọi
tướng công, nói ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi”
“Ah…
ah…”
Cảm
thấy địa phương khó xử bị Mạc Thiên Khiếu nắm chặt, động tác hắn nhẹ nhàng còn
không ngừng ghé vào tai y mà thổi nhiệt khí, Hạ Ly Lạc nhịn không được mà phát
ra tiếng ngâm khẽ, ngoài miệng thì cầu xin hắn
“Thiên
Khiếu, Thiên Khiếu…”
“Cầu
ta… Lạc…”
Chứng
kiến mặt mũi Mạc Thiên Khiếu tràn đầy chờ mong cùng trêu tức, Hạ Ly Lạc rốt cục
chậm rãi mở miệng
“Cầu
ngươi… Cho ta… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
Mạc
Thiên Khiếu nhẹ giọng cười, động tác trên tay nhanh hơn, cho Hạ Ly Lạc một trận
khoái cảm. Hạ Ly Lạc toàn thân vô lực, y mềm nhũn ngã vào trong ngực Mạc Thiên
Khiếu, không ngừng thở phì phò. Y bị trúng xuân dược, lại bị Mạc Thiên Khiếu
làm cho khó nhịn , mắt ngập nước quan sát Mạc Thiên Khiếu. Hai tay y đặt trên ngực
Mạc Thiên Khiếu, khởi động thân thể của mình và bắt đầu vận động. Cái người chủ
động kia thì vẫn còn chậm rãi, mà cái người bị động thì đã sớm không chịu nổi.
Hắn một tay nắm chặt eo Hạ Ly Lạc kéo xuống làm cho Hạ Ly Lạc triệt để ngồi
xuống. Tiểu đệ đệ của Mạc Thiên Khiếu trướng lên đến không thể tưởng tượng nổi
làm Hạ Ly Lạc mở to mắt. Mạc Thiên Khiếu tiếp tục nắm chặt eo Hạ Ly Lạc dùng
sức nâng lên hạ xuống. Một khắc này, nước mắt y đã rơi xuống
“Ô…
ô…”
Hai
tay cường tráng của Mạc Thiên Khiếu ở tại trên eo y lưu lại dấu vết mảnh hẹp
dài. Hai chân y quấn chặt eo Mạc Thiên Khiếu, trên mặt đầy nước mắt.
“Ah…”
Gầm
nhẹ một tiếng, Mạc Thiên Khiếu rốt cục chịu không được động tác chậm rì rì của
Hạ Ly Lạc, một tay áp người mà mình tưởng niệm đã lâu dưới thân. Cúi đầu hôn
lên bờ môi không ngừng phát ra những âm thanh hấp dẫn, và không chút khách khí
mà thúc mạnh. Bỏ qua tiếng thút thít nỉ non của người kia, hai tay dùng sức nắm
vòng eo của người kia, hung hăng mà động, chiếm lĩnh cái thân thể thuộc về hắn.
“Ah…
ah… Ân… Thiên, Thiên Khiếu!”
Trên
mặt Hạ Ly Lạc bỗng dưng biểu hiện sự sung sướng, Mạc Thiên Khiếu nâng hai chân
y đặt lên vai mình, cúi người ghé vào lỗ tai y thì thào
“Là
chỗ này sao!?”
“Ah…
Thiên Khiếu, Thiên Khiếu!”
“Lạc…”
Một
ngụm cắn cổ người yêu, Mạc Thiên Khiếu bắt đầu vận động nhanh hơn và đưa vào
sâu hơn
“Như
vậy, thoải mái không!?”
Chứng
kiến Hạ Ly Lạc nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy nước mắt, dùng sức lắc đầu, cả
khuôn mặt tựa như đang ngâm trong nước.
“Không
thoải mái sao, ân?”
“Ah…Không!”
Thanh
âm bỗng dưng biến cao, Hạ Ly Lạc bỗng dưng ngửa đầu ra sau, xuất ra chất dịch
thành một đường vòng cung xinh đẹp. Không đợi cho y nghỉ ngơi, Mạc Thiên Khiếu
lại bắt đầu ở trên người Hạ Ly Lạc mà trừu sáp
“Thiên,
Thiên Khiếu…. Ah…. Thiên Khiếu… Tha cho, tha cho ta”
“Ân…
Một tháng không gặp, mà ngươi lại muốn ta… Như thế nào có thể tha cho ngươi?
Ân?”
“Aha
~ ta, ta sai rồi, Thiên Khiếu, Thiên Khiếu,… Ah ——”
“Ah
~ Lạc sai ở chỗ nào đây?”
“Ah…
Không… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
“Gọi
tướng công, gọi tướng công ta sẽ cho ngươi đi ra”
“Ah…”
Hạ
Ly Lạc thẹn thùng nhìn Mạc Thiên Khiếu, gắt gao cắn chặt môi dưới của mình,
không nói gì, không nghĩ rằng nam nhân này vậy mà ngừng lại. Rời khỏi cái chỗ
kia, làm cho y thập phần khó chịu, hẳn là muốn cho y không thoải mái.
“Thiên
Khiếu… Đừng… Đừng như vậy…”
“Hừ!”
Mạc
Thiên Khiếu hừ lạnh một tiếng, cúi người hôn lên cánh môi của Hạ Ly Lạc, một
lần nữa cầm chặt cái chỗ kia
“Ngoan
~ gọi tướng công ~”
Hạ
Ly Lạc bị hắn làm cho mặt mũi tràn đầy nước mắt, ngăn không được thấp giọng ồ
lên khóc. Nhưng nam nhân không vì vậy mà dừng tra tấn y, mà ngược lại làm tăng
lên. Hạ Ly Lạc cuối cùng không chịu được tra tấn như vậy, mắt đỏ lên, dùng
giọng nứt nở khàn khàn mà nói
“Tướng
công…”
“Ngoan…”
Mạc
Thiên Khiếu nâng dậy cái chỗ trướng đau kia, một lần nữa đưa vào mật động. Hai
người đều cảm thấy một thân dễ chịu. Hắn đem tất cả những tưởng niệm nhớ nhung
tích tụ trong một tháng này mà trả lại cho người kia
“Thiên
Khiếu, Thiên Khiếu…”
Cảm
thấy nam nhân lui về sau, Hạ Ly Lạc liền đổi giọng
“Tướng
công! Tướng công… A…”
“Ngoan…”
“Ah…
Không… Ta, ta không được, Thiên Khiếu…”
Âm
thanh mang theo nức nở làm cho nam nhân càng thú tính đại phát, không chút nào
thương tiếc mà tiếp tục dùng lực mà trừu sáp.
“Giờ
chỉ mới bắt đầu, như thế nào đã là không được? Không cần phải nói như vậy ~ Lạc
nhi, ngươi phải là sửa cái tật xấu khẩu thị tâm phi này của mình đi”
“Ngươi,
ngươi hỗn đản! Ah ——”
Bỗng
nhiên bị một lực lớn hơn xâm nhập, Hạ Ly Lạc hai mắt đẫm lệ mông lung trừng mắt
liếc tên đầu xỏ gây nên.
“Là
ai chủ động trước đây, ân!?”
“Hỗn
đản… Ah, ân… Không… Không được… Chậm, chậm một chút… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
“Ta
hỗn đản hay không ngươi không phải là rõ ràng nhất?”
“Ah
——”
Thiên
Khiếu là thay đổi bao nhiêu tư thế, làm mấy lần? Y toàn bộ cũng không biết rồi,
y chỉ duy nhất biết được là cái tên hỗn đản không có tiết chế đem y làm đến mức
bất tỉnh. Y không phải là bỏ ra một tháng để xác định tình cảm của mình hay
sao? Dùng điều đó đổi lấy tức giận như thế này à… Đáng thương cho cái mông nhỏ
của y.
Aha
~ Cáp ~ Chư vị xem qua ~ Muốn biết hậu sự thế
nào xin nghe hạ hồi phân giải
Tác
giả nói ra suy nghĩ của mình: *che mặt* Lần thứ hai viết H. Trải qua các diễn
đàn Post Bar các loại H văn, suốt một tuần lễ, rốt cục đã viết ra được rồi, còn
viết được dài như vậy… Ông trời ơi… hoàn toàn không có dũng khí quay đầu lại
xem ah. Aha ha ha, ta vẫn là rất thú vị ~
---
0 ---
Y
Lam: Ta cũng là lần lần thứ 2 edit cảnh H này a~ >/////<(lần thứ nhất là
ở chương 1). Còn đâu trái tim trong trắng 1 thời thiếu nữ… ủa lộn 1 thời hủ nữ
của ta Ọ_Ọ. Mà nói thật chứ ngồi edit mà muốn toát cả mồ hôi hột hức hức hức.
Đọc H thì dễ nhưng mần cảnh H rồi mới biết nó khó (╥﹏╥). Thương cho thân ta
khơm nè!? Thương thì nhớ ủng hộ ta nha ( ˘ ³˘)♥