Chương 30
Lôi kéo tay Hàn Vũ Thiên, đi trên đường phố, Hàn Vũ Thần nhìn thấy tất
cả đều trống rỗng, cảnh tượng náo nhiệt sớm đã không còn tồn tại. Trong ba
ngày, người trong căn cứ giảm ít nhất là ba phần hai, người chịu ở lại không
tới một phần ba. Làm công tác thống kê đại khái thì người ở lại trừ bọn họ ra
thì cũng chỉ còn lại không tới 100 người. Bất quá, Hàn Vũ Thần đối với kết quả
này rất hài lòng. Cậu đồng ý thả mấy người kia đi không có nghĩa là cậu muốn
căn cứ trở nên quạnh quẽ chỉ còn mấy người bọn cậu. Những người kia nguyện ý ở
lại, nguyện ý tin tưởng bọn họ, vậy cậu sẽ bảo vệ bọn hắn. Tất nhiên, đây đều
là sắp xếp của anh hai. Về phần những người ly khai căn cứ kia, bọn họ là ai?
Cậu biết bọn họ sao?
Trở lại biệt thự, Hàn Vũ Thần triệu tập tất cả những người ở căn cứ,
những người kia đã đi rồi, chế độ ở căn cứ cũng nên bắt đầu sửa đổi lại, cậu và
anh hai sẽ không một mực ở căn cứ, cần tìm ra một người có năng lực giúp bọn
Bạch Phong quản lý căn cứ. Lo lắng ba ngày, triệu tập tất cả mọi người tại cổng
biệt thự, vội vã muốn biết kế hoạch tiếp theo của Hàn Vũ Thần. Dù sao, quyết
định lưu lại đây thì về sau, nơi này chính là nhà của bọn họ.
Hàn Vũ Thiên bất đắc dĩ nhìn một đám người ở ngoài biệt thự đang châu
đầu ghé tai, lôi kéo tay Hàn Vũ Thần đi đến cửa biệt thự.
“Đều về nghỉ ngơi hết đi, ngày mai sẽ nói cho mọi người biết bước tiếp
theo của kế hoạch”
Nghe được lời nói của Hàn Vũ Thiên, mọi người đều lục tục ngo ngoe ly
khai. Mặc dù bình thường không có nhiều cơ hội nhìn thấy Hàn Vũ Thiên, thế
nhưng mọi người đều biết, chỉ có anh và Hàn Vũ Thần mới là chủ nhân chân chính
của căn cứ. Mà Hàn Vũ Thiên cùng Hàn Vũ Thần đối với những người khác luôn lạnh
lùng, khí thế bao quanh, làm cho người khác không tự chủ được tin phục. Nhìn
những người bên ngoài biệt thự bởi vì lời nói của anh hai mà ngoan ngoàn ly
khai, Hàn Vũ Thần hé miệng cười trộm, xem ra, những người trong căn cứ này đã
đem anh hai trở thành chủ nhân.
Thủy Du vô lực nửa nằm trên ghế sa lon, nhìn Hàn Vũ Thần đang nhìn chằm
chằm Hàn Vũ Thiên, trong lòng lặng lẽ phun tào. Tiểu Thần có thể nói là áo cơm
cha mẹ của bọn hắn, trên đường đi bởi vì có Tiểu Thần bọn hắn mới có thể sống
tự do tại tận thế. Đừng nhìn Tiểu Thần thoạt trông như tiểu bạch kiểm, cậu là
một người có lực uy hiếp bọn hắn ngoại trừ lão đại. Mọi người không biết, nhưng
hắn đều biết, lần trước những người kia chọc tới Tiểu Thần đều đã chết rất
thảm. Hắn không rõ, nguyên bản Tiểu Thần nhát gan sợ phiền phức như thế nào vừa
đến tận thế tính cách lại thay đổi nhiều như vậy? Đương nhiên, Thủy Du cũng sẽ
không việc gì phải tìm hiểu, càng sẽ không đến hỏi Tiểu Thần vì cái gì lại thay
đổi đến như vậy. Chỉ cần Tiểu Thần đối xử tốt với lão đại, có thể cho lão đại
hạnh phúc, thì tính cách có biến đổi như thế nào cũng không sao cả. Nhát gan
cũng được, lãnh khốc cũng được, chỉ cần không xúc phạm tới lão đại, hết thảy
đều không thành vấn đề. Đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người, Thủy
Du trở về phòng, hiện tại, bồi dưỡng tình cảm giữa hắn với Lăng Vân mới là quan
trọng ah, thuận tiện nói với Vân tối nay nướng đồ ăn ăn, làm cho Lăng Vân nhà
hắn ăn nhiều một chút, gần đây hắn gầy đi trông thấy, ôm ôm không thấy thoải
mái như trước đây.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Hàn Vũ Thiên ôm Hàn Vũ Thần vào phòng, đặt Hàn Vũ Thần lên giường. Hàn
Vũ Thần cười cười, dựa vào trong ngực Hàn Vũ Thiên. Nắm thật chặt hai hai tay
Hàn Vũ Thần, Hàn Vũ Thiên không nói gì. Cả buổi không thấy anh hai có động tĩnh
gì, Hàn Vũ Thần hiếu kỳ ngẩng đầu, đối diện với Hàn Vũ Thiên, đôi môi mỏng của
hai người dán lại với nhau. Ngây ra một lúc, Hàn Vũ Thiên làm sâu thêm nụ hôn
ngoài ý muốn này. Cảm nhận được cái nơi nóng hổi kia, gò má Hàn Vũ Thần đỏ lên.
Đã lâu như vậy, cậu và anh hai hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, cũng đã sờ
soạng rồi chỉ còn một bước cuối cùng là chưa làm thôi. Không phải là cậu không
cho anh hai làm nhưng mà mỗi lần đều bị quấy rầy. Cậu cũng là nam nhân, cậu
hiểu rõ được cảm giác mới làm được phân nữa đã bị người khác cắt ngang, chắc
rằng anh hai cũng biết. Xem ra là phải tìm thời gian để cùng anh hai làm, dù
sao, cậu cũng muốn hoàn toàn thuộc về anh hai.
“Muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hàn Vũ Thiên buông hai tay đang ôm chặt, đối với Hàn Vũ Thần ôn nhu
nói. Hàn Vũ Thần lắc đầu, cậu đã nghỉ ngơi đủ rồi, anh hai không nói thì cậu
cũng không muốn nghỉ ngơi.
--- 0 ---
Y Lam: Tự nhiên tới đây tác giả lại cắt ngang, không viết tiếp nữa,
nhảy qua cảnh khác. Nên thôi, các bạn thông cảm nha!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét