Chương 17
“Sau tận thế, có người biến thành tang thi thì đương
nhiên sẽ có người xuất hiện dị năng. Mà dị năng là do đến lúc thập tử nhất sinh
đại não sẽ phát sinh ra tinh thần lực do đó bộc phát năng lực. Nếu như ngươi
không có dị năng, chắc chắn đã bị tang thi ăn thịt rồi” Hàn Hàn biết rõ khứu
giác của tang thi có bao nhiêu lợi hại. Nếu không thức tỉnh dị năng, Hân Thần
một thân một mình nấp trong rương thì làm sao có thể ngăn được sự công kích của
tang thi.
“Hàn ca ca, vậy em đã thức tỉnh dị năng gì?” Vội vàng
nhìn qua Hàn Hàn, Hân Thần kích động hỏi. Nếu như bé thật sự thức tỉnh dị năng,
vậy là bé có thể giết hết tang thi để báo thù cho cha mẹ rồi.
“Nếu như không sai hẳn là dị năng tàng hình. Thử xem
bây giờ có thể tàng hình không!?” Khẽ tựa vào trong ngực Hàn Thiên, Hàn Hàn
trưng ra một nụ cười động lòng người. Nếu như cậu bé này thực sự thức tỉnh dị
năng tàng hình cộng thêm với dị năng cảm giác của Vương Cường, bọn hắn có thể
tránh được thương vong.
“Hàn ca ca… Không được…” Âm thanh vang lên mang chút
ủy khuất. Hân Thần gấp đến độ hai mắt rưng rưng nhìn Hàn Hàn đang tựa trong
lòng Hàn Thiên.
“…” Khóe miệng có chút co quắp, làm sao mà bày ra một
bộ dạng dễ thương như vậy mà nhìn hắn, thực sự muốn đi lên véo một cái. Chưa
kịp suy nghĩ, thân thể đã đi lên mà véo hai mà của cậu bé.
“Hàn khanh khách…” Nháy mắt mấy cái, ánh mắt vô tội
nhìn Hàn Hàn, đôi mắt to và lấp lánh.
“Khục khục… Tưởng tượng ở phía sau có một tang thi
đang đuổi theo em, mà em đã không còn đường để chạy…” Hàn Hàn vừa dứt lời, Hân
Thần bắt đầu tưởng tượng.
Một cái đầu lệch, đi cà nhắc, toàn thân treo đầy ruột,
tang thi đầy mùi tanh tưởi đang đuổi theo bé, bé một mực chạy thật nhanh thật
nhanh nhưng phía trước đã không còn đường, bé nên làm gì bây giờ? Có biện pháp
gì để tang thi không thấy được bé? Tàng hình? Đúng, tàng hình!
Hàn Hàn cùng Hàn Thiên thấy thật rõ, thời gian trôi
qua thân ảnh của Hân Thần dần dần biến mất, sau đó trước mắt mọi người chỉ còn
thấy khoảng không.
“Hàn ca ca… Em thành công rồi… Thành công rồi…” Hân
Thần hưng phấn hô hào. Chỉ là âm thanh bé vừa xuất hiện thì không còn tàng hình
được nữa, thân ảnh lần nữa xuất hiện bên cạnh Hàn Hàn.
“Xem ra dị năng của em có thể di động, không được phát
ra tiếng, nhớ kỹ cảm giác vừa rồi không?”
Lúc ban đầu dị năng tàng hình có lẽ đều là như vậy đi.
Đời trước, những người bên cạnh anh hai không ai thức tỉnh dị năng tàng hình,
bất quá hắn đã nghe nói qua, dị năng tàng hình đẳng cấp cao có thể thần không
biết quỷ không hay mà xuất hiện bên cạnh mọi người và lên tiếng cũng không làm
mất đi hiệu quả tàng hình
“Ừ… Hàn ca ca… Em nhớ kỹ rồi” Hân Thần không biết mệt
vừa nói vừa thực hành, hiện hình rồi tiếp tục tàng hình.
“Luyện tập nhiều một chút… Nhưng không được mệt nhọc
quá độ, tinh thần lực sẽ khô kiệt đấy…” Hàn Hàn vừa nói xong đã thấy thân ảnh
Hân Thần đột nhiên té xuống đất, hai tay ôm đầu.
“…”
Nhìn thấy ánh mắt lên án của Hân Thần, Hàn Hàn vô tội
nhún vai. Kéo tay Hàn Thiên đi lên tầng trên của căn cứ.
“Đi thôi, mọi người đi lên…” Lôi kéo Hàn Hàn đi lên,
Hàn Thiên đang định đến vuốt ve an ủi. Chợt nghe thấy tiếng vang, bất đắc dĩ
nhìn Hàn Hàn, chỉ đành phải tạm thời buông ý nghĩ sỗ sàng xuống, bước nhanh lên
cầu thang.
“Lão đại, các ngươi ở phía dưới như thế nào?” Âm thanh
Bạch Phong từ trên vọng xuống
Hàn Thiên liếc mắt, nhàn nhạt đáp “Tang thi ở phía
dưới chúng ta đã giải quyết”
Bạch Phong nghe xong cảm thấy có dị năng thật tốt. Xem
lão đại chỉ đơn giản mà đem tang thi diệt hết, thật hâm mộ! Bất quá Bạch Phong
còn chưa thấy lão đại ra tay, cũng không biết lão đại anh tuấn tiêu sái đến thế
nào. Nghĩ đến Bạch Phong bắt đầu YY lên… (Y Lam: Chắc là lên cơn đó…Haizzzz)
“Ai… Lão đại… Chờ ta một chút…”
Đại sảnh biệt thự
“Lão đại, đứa bé này là?” Lăng Vân thấy bên cạnh Hàn
Hàn có một cậu bé ngồi yên lặng không nói nên hiếu kỳ hỏi. Lão đại từ nơi nào
mà nhặt được một đứa bé như vậy? Thoạt nhìn còn chưa đầy mười tuổi a!?
“Cậu bé là con của nhà khoa học ở căn cứ này, tên là
Hân Thần. Bé cũng đã thức tỉnh dị năng, từ hôm nay trở đi bé sẽ ở cùng với
chúng ta. Các ngươi đã đem tang thi ở chung quanh dẹp sạch sẽ chưa?” Hàn Thiên
nhàn nhạt xoay đầu nhìn mọi người, bỏ qua tất cả ánh mắt tò mò, thẳng thắng
nói.
“Ân, xung quanh không có nhiều tang thi, cho nên chúng
ta xử lý chúng rất nhanh chóng”
“Sao lại như vậy? Theo lý thuyết một cái trụ sở lớn
như vậy không phỉa sẽ có quân đội canh gác hay sao?” Hàn Thiên nói xong đem ánh
mắt nghi hoặc hướng về phía Hân Thần
“Bởi vì biệt thự này tự có công năng bảo vệ, hơn nữa
hai bên có súng máy. Vì mọi người trong căn cứ đã biến thành tang thi nên cửa
căn cứ dĩ nhiên là dễ mở, các người có thể dễ dàng đi vào”
Âm thanh non nớt của Hân Thần vang lên đặc biệt rõ
ràng hơn tại đại sảnh rộng lớn không tiếng động. Khuôn mặt non nớt nhưng lời
nói thành thục không phù hợp với độ tuổi. Có thể thấy được, cha mẹ qua đời,
mang lại cho bé bao nhiêu tổn thương.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, bọn hắn có nên cảm tạ
thần may mắn đang đứng về phía mình hay không? Nếu như cửa căn cứ không mở được
vậy thì bọn hắn thật sự tiêu rồi.
“Được rồi! Bây giờ mọi người trước thu thập tốt đồ
đạc. Vương Cường, ngươi tăng cường đề phòng, thời khắc cảnh giới, sau đó tăng
cường huấn luyện tranh thủ nâng cao tinh thần lực. Hiện tại chỗ này còn chưa ai
biết, chúng ta luôn đem cửa căn cứ mở, không tranh thủ nắm rõ căn cứ đến lúc đó
chúng ta sẽ rất nguy hiểm”
Mọi người nghe xong trong lòng xiết chặt, bọn hắn
trong lòng đều hiểu rõ, dựa vào mấy người bọn hắn căn bản không có biện pháp
khống chế hoàn toàn căn cứ, chưa nói đến là còn có mấy người không thức tỉnh dị
năng. Hiện tại mặc dù căn cứ ở trong tay bọn họ, nhưng có thể lúc sau căn cứ sẽ
không ít người, dù sao mọi người ở chung, không có khả năng như vậy cả đời
được. Chỉ có hiểu rõ mọi nơi trong căn cứ, tăng cường thực lực của bản thân mới
có thể toàn tâm toàn ý phòng bị bên ngoài, khiến cho bọn hắn trở thành người có
quyền uy không bị khiêu chiến. Tất cả mọi người bắt đầu làm việc lu bù, căn cứ
này về sau là nhà của bọn hắn làm sao không bố trí lực lượng được. Thủy Du cùng Lăng Vân dưới sự dẫn dắt của Hân
Thần đi thăm dò vật tư. Ba của Bạch Phong cùng mẹ của Lăng Vân thu thập phòng
bếp, tuy những việc xử lý sự tình kia hai người họ không thể giúp nhưng ít nhất
hai người bọn họ có thể vì những hài tử kia chuẩn bị một bữa ăn phong phú.
Hàn Thiên mang theo Hàn Hàn đi quan sát tình huống của
căn cứ. Bởi vì căn cứ nằm âm dưới lòng đất, bình thường sẽ không dễ dàng phát
hiện. Muấn cảnh giới phải cần người, bên ngoài biệt thự cũng cần phải dựng lên
một bức tường, như vậy ít nhất có thể thu lưu một ít người ngoài muốn ở lại
đây, chỉ dựa vào mấy người bọn hắn vẫn là quá yếu.
“Lão đại…” Âm thanh Bạch Phong mang theo kinh hỉ
truyền tới từ phía sau Hàn Thiên
“Như thế nào?” Hàn Thiên xoay người nhìn Bạch Phong
đang gấp gáp chạy tới.
“Hân Thần đem bọn ta đi xuống nhà kho, lão đại đoán
xem có gì?” Bạch Phong thần thần bí bí nói. Trên mặt viết rõ: mau hỏi ta đi,
mau hỏi ta đi, ngươi hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
“Có phải dưới kho chưa một số lượng lớn vật tư, kể cả
gạo và nguyên liệu nấu ăn?” Nhìn không nổi khuôn mặt hưng phấn của Bạch Phong,
Hàn Hàn thản nhiên nói.
“Tiểu Hàn, làm sao ngươi biết?” Bạch Phong bất mãn
nhìn Hàn Hàn, ô ô, tiểu Hàn sao có thể như vậy chứ, sao không thỏa mãn hắn (Hàn
Thiên: Hàn Hàn là của ta, thỏa mãn em ngươi!)
Khinh thường liếc Bạch Phong “Đây là căn cứ, nhân viên
trong căn cứ cũng cần phải ăn a, làm sao không có đồ ăn được.”
Nói xong, kéo tay Hàn Thiên, cũng không quay đầu,
hướng về phía phòng bếp, hắn đói bụng a.
Bạch Phong nhìn bóng lưng Hàn Hàn và Hàn Thiên đi xa,
ánh mắt kia, thật giống như là Hàn Hàn vứt bỏ hắn đi với Hàn Thiên, muốn bao
nhiêu u oán là có bấy nhiêu u oán.
---
Ưu Đàm: Hân Thần đáng yêu như vậy đột nhiên có cảm
giác muốn cùng lão công sinh nhi tử *gãi cằm*suy nghĩ nghiêm túc*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét