Chương 16
Di chuyển thật nhanh, đến buổi trưa rốt cuộc cũng đến
được thành phố C. Đáng mừng chính là, có thể vì tuyết rơi nhiều, trên đường đi
mọi người cơ bản không có gặp nhiều tang thi, không thể không công nhận rằng
trận tuyết này cũng có chỗ tốt, ít nhất để cho tang thi hành động chậm chạp
hơn.
Vừa đến thành phố C, Hàn Hàn không có dừng lại nghỉ
ngơi mà trực tiếp mang tất cả mọi người đến trụ sở dưới lòng đất. Trụ sở kia
nằm ở vùng ngoại ô của thành phố C, bên trên là một tòa biệt thự sừng sững hoa
lệ tôn quý. Bất kỳ ai cũng không đoán được, biệt thự lớn nhất thành phố C lại
là nơi nghiên cứu, bất quá, nơi này sau này sẽ là nhà của bọn hắn. Nhà - một từ
ôn hòa ấm áp, bất quá, tại tận thế, đây là một từ xa xỉ. Hiện tại dưới sự dẫn
dắt của tiểu Hàn, bọn hắn đem chỗ này trở thành nhà của chính mình. Hàn Hàn đưa
ngón tay đến phía trước, một âm thanh to rõ vang lên trong gió. Đôi mắt đen
thâm thúy, Bạch Phong lớn tiếng nói như tuyên thệ, ẩn chứa trong đó là quyết
đoán cùng kiên cường
“Mặc kệ tại tận thế kinh khủng như thế nào, đạo đức
không còn đi nữa, chỉ cần chúng ta mọi người ở cùng một chỗ vậy là hạnh phúc.
Chúng ta đã không còn có nhà nhưng không sao, tại đây, đây chính là nhà của đại
gia đình chúng ta.”
“Đúng! Đây chính là nhà của chúng ta”
Tất cả mọi người xuyên thấu ánh mắt nhìn về phía sương
mù mông lung, tâm tình mãnh liệt giống như ngàn cơn đại hồng thủy, kích động
không bình tĩnh được. Mấy ngày nay mọi người chứng kiến được nhân tâm đáng sợ,
bọn hắn khát vọng được về nhà, một căn nhà có thể làm cho bọn hắn thấy ấm áp an
toàn
“Hiện tại chúng ta bắt đầu hành động. Tuy nói căn cứ
này là mới lập nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng trong này có tang
thi. Du ngươi cùng Lăng Vân đến chỗ biệt thự nhìn xem có người hay không. Vương
Cường ngươi cùng chúng ta đi xuống dưới căn cứ, nếu có tang thi nhớ báo cho bọn
ta.”
Hàn Hàn phân phó đâu vào đấy, kiếp trước hắn chỉ nghe
qua danh của căn cứ thôi, không có tự mình đến, đối với tình huống này muốn
biết rõ căn cứ phải cần thời gian. Hiện tại, vẫn còn sớm so với thời gian mọi
người biết được sự tồn tại của căn cứ ở kiếp trước, bọn hắn có đủ thời gian để
chiếm lấy căn cứ này. Tất cả mọi người sảng khoái lĩnh mệnh, giờ phút này, mọi
người đã quên, so với mọi người, Hàn Hàn chỉ là một tiểu nam hài cần che chở.
Một đoàn người lái xe trượt tuyết đi vào cửa biệt thự,
đem xe thu vào trong không gian, tất cả mọi người theo sự chỉ huy của Hàn Hàn
chậm rãi đi tới trụ sở
“Bên trái, không được đi bên trái, có rất nhiều tang
thi…” Không gian yên tĩnh, âm thanh Vương Cường đặc biệt chói tai.
“Du, ngươi mang theo Lăng Vân cùng Bạch Phong đi đến
đó. Ngươi vừa mới thức tỉnh dị năng, cần làm quen nhiều một chút”
Nghe được lời Vương Cường, Hàn Thiên lại đặc biệt trấn
định. Lúc tiến đến biệt thự, anh đã biết là sẽ gặp chuyện này, dù sao một biệt
thự thật lớn mà không có bảo vệ là không thể nào.
Sau khi Thủy Du cùng hai người nữa rời khỏi, bọn Hàn
Hàn tiếp tục hướng đến cửa vào của căn cứ mà đi. Hàn Hàn dựa vào trí nhớ để tìm
cửa căn cứ, kiếp trước lúc căn cứ được phát hiện, làm xôn xao tất cả mọi người,
đối với cửa vào hắn cũng biết một chút. Lúc Hàn Hàn tìm được cửa căn cứ, mở ra,
một mùi tanh tưởi cùng mùi máu tươi ập tới. Đã trải qua tẩy kinh phạt tủy nên
khứu giác của Hàn Hàn trở nên tốt hơn nên bị mùi tanh này làm cho sắc mặt trắng
bệch, trên mặt không còn trắng nõn cùng gò má phớt hồng nữa mà là giống người
bị bạch tạng.
“Hàn Hàn, em có sao không?” Hàn Thiên đem Hàn Hàn ôm
vào trong ngực, lo lắng hỏi.
“Em không sao. Chỉ là mùi này đậm quá, bên trong có lẽ
có tang thi, mọi người cẩn thận.” Hàn Hàn lắc đầu, đối với Hàn Thiên nở một nụ cười
trấn an
Không ngoài dự liệu, ngay góc phía trước chưa đến 10m,
mùi tanh phát ra ngày càng nồng nặc, bọn người Hàn Hàn ngẫu nhiên có thể nghe
được âm thanh thật nhỏ. Cho dù là trong căn cứ tối om, Hàn Hàn cũng không có bị
ảnh hưởng gì vì hắn nhìn thấy rất rõ, hơn 10 tang thi chẳng biết lúc nào núp ở
chung quanh đang tập tễnh tới gần. Quần áo trên người bọn nó rách nát, bọn này
có thể là nhà khoa học hay trợ lý gì đó.
“Tốc chiến tốc thắng!” Nói xong, Hàn Thiên móc ra một
cây súng nhắm ngay giữa đầu tang thi, một phát ngay giữa – headshot.
Thấy Hàn Thiên bắt đầu giải quyết tang thi, mọi người
chịu đựng cảm giác buồn nôn bắt đầu theo sau Hàn Thiên thanh toán tang thi. Tuy
nói là bọn hắn không phải lần đầu thấy tang thi nhưng mà hoàn toàn không giống
với hoàn cảnh lần này, tại nơi này là trụ sở kín mít, mùi hôi thối khi giết
chết tang thi trộn cùng mùi máu tươi thành một mùi mà ngay cả bọn hắn đều là
nam nhi bảy thước(*) mà có chút chịu không nổi. Sau khi bọn hắn xử
lý hết tang thi, thì cái rương bên cạnh phát ra âm thanh nho nhỏ. Cẩn thận từng
li từng tí mở rương ra, bọn hắn phát hiện trong rương là một cậu bé nhỏ gầy,
thoạt nhìn chỉ khoảng bảy tám tuổi, trong tay lại cầm một cây thương ngắn. Hàn
Hàn không khỏi cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết một con mồi lớn như vậy thì
tang thi tại sao không nhìn tới, xem ra cậu bé này có thể đã thức tỉnh dị năng.
Lúc mọi người mở rương làm cậu bé tưởng là tang thi
nên cầm thương hướng về phía Hàn Thiên cùng Hàn Hàn. Hàn Thiên cùng Hàn Hàn
thấy tay hắn phát run, vì vậy hai người ngồi xổm xuống nối với hắn
“Không cần phải sợ, chúng ta không phải là tang thi”
Đứa bé trai kia mới bỏ thương xuống, một lát sau đứa
bé kia bỗng dưng ngất xỉu. Vì vậy, Hàn Thiên cùng Hàn Hàn nhất trí mang cậu bé
đi. Trở lại đại sảnh của biệt thự, Bạch bá phụ vội vàng đi lấy ngân châm lúc
trước có mang theo, sau đó lật đi lật lại sách vở còn sót lại ở nhà lúc trước.
Thật sự là lúc trước không muốn mang theo, nhưng nghe tiểu Hàn nói tại tận thế
sách thuốc rất cần thiết cũng rất quý, có thể dùng được cho nên mới mang theo
không nghĩ tới là bây giờ đã hữu dụng. Đem cậu bé đặt lên giường, lấy châm đã
hơ nóng ra, hướng huyệt bách hội, huyệt thần khuyết, huyệt nhân trung(**)
của nam hài mà ghim kim. Châm kim không đến năm phút, Bạch bá phụ đem kim gỡ xuống.
Cậu bé yếu ớt mở mắt ra, thoạt nhìn rất mệt mỏi, chắc hẳn đã vài ngày không ăn
không ngủ đi.
Hàn Hàn hỏi cậu bé “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Đứa bé trai kia lập tức khóc nói “Cha mẹ chết rồi…Bọn
họ…”
Từ tiếng kể đứt quãng kia, bọn Hàn Hàn cũng đã hiểu
rõ, thì ra cha mẹ của cậu bé này là nhà khoa học, tận thế đến không thể tránh
khỏi bị những người bị lây virut sau đó biến thành tang thi cắn chết. Trước khi
bị cắn chết, hai người họ đem cậu bé giấu ở trong rương, hơn nữa còn cho bé một
cây thương ngắn.
Lúc này, Thủy Du mang một bát mì từ nhà bếp lên đưa
cho Hàn Hàn, Hàn Hàn lập tức cảm thấy kinh ngạc, hắn đã biết Du lâu rồi vậy mà
vẫn chưa biết rằng Du có thể nấu ăn, không nghĩ tới lại nấu ra một tô mì. Tuy
nói rằng chỉ là một tô mì nhưng đối với Thủy Du mà nói đây là việc chưa bao giờ
gặp phải. Đi đến trước mặt cậu bé, Hàn Hàn nâng cậu bé dậy đưa tô mì cho cậu
bé, cậu bé ăn như hổ đói. Làm Hàn Hàn sợ hãi là bọn hắn chưa thấy qua một cậu
bé dáng người nhỏ mà sức ăn lại lớn đến như vậy. Cậu bé ăn no, nấc lên một cái.
Bé cùng Hàn Hàn giới thiệu danh tính, thì ra cậu bé này tên Hân Thần. Hân Thần
bò xuống giường, quỳ xuống trước mặt Hàn Hàn nói
“Ta bây giờ là một người mất đi cha mẹ không nơi nương
tựa, hai vị ca ca có thể cho ta cùng với mọi người đi giết tang thi vì cha mẹ
báo thù không?”
Hàn Hàn cùng Hàn Thiên trao đổi ánh mắt một chút, Hàn
Hàn lãnh khốc nói “Chúng ta không cần một người vô dụng”
Nghe xong lời nói của Hàn Hàn, Hân Thần sốt ruột nói
“Ta thật sự không sợ. Ta từng giết tang thi rồi, ta muốn vì cha mẹ báo thù,
muốn giết chết hết bọn nó” Lúc này trong mắt Hân Thần tràn đầy thù hận, bé đã
tận mắt chứng kiến tang thi cắn xé cha mẹ.
“Ngươi thật không sợ tang thi sao? Nếu như thật sự
không sợ, chờ thân thể ngươi hồi phục, ta sẽ dạy ngươi một chút kỹ năng để đối
kháng tang thi. Chúng ta về sau sẽ cùng đi giết tang thi, hơn nữa ngươi ở trong
rương trốn lâu như vậy cũng có thể thức tỉnh được dị năng mới đúng”
“Ta không sợ” Hân Thần phi thường cao hứng nói nhưng
lập tức nghi hoặc hỏi “Cái gì là dị năng?”
-0-
(*) bảy thước: khoảng 1m61
(**): Huyệt bách hội: huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay
trên đỉnh đầu của con người.
Huyệt
thần khuyết: huyệt ở ngay lỗ rốn
Huyệt
nhân trung: huyệt nằm ở vùng rãnh mũi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét