Chương 2:
Trọng sinh
Lộng
sát…
Đát…
Chi
nha…
Diệp
Phong rất quen thuộc với những âm thanh này, đó là tiếng mở khóa cửa phòng của
cậu. Cửa phòng cũ bị mở ra, cậu đã tỉnh lại dưới cái âm thanh này vô số lần, mở
to mắt, thường thường đều có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người nọ mang
theo tiếu ý
── Triển Tiêu…
Rốt cuộc… Sẽ không gặp được…
Diệp
Phong mê man nghĩ, mở mắt
“Uy,
đứng lên!” – Người tới đi vào phòng, ngồi trên giường cậu – “Tiêu lão đại kêu
ta tới đây nhìn ngươi” – Người nọ bỡn cợt trừng mắt nhìn – “Nghe nói, đêm qua
là đêm đầu tiên của ngươi?”
Diệp
Phong lăng lăng nhìn người nọ, Chu Cẩn, bác sĩ trong bang. Chu Cẩn đã lớn lên
cùng với cậu,… đương nhiên, còn có Triển Tiêu.
── Đợi đã, cảnh tượng này quá mức quen thuộc
“Chu Công Cẩn!
Hôm nay ngày mấy?”
Diệp
Phong từ trên giường nhảy dựng lên, cũng không quản toàn thân của mình phủ đầy
dấu hôn hồng hồng, nhanh chóng lấy quần áo rơi trên đất.
“Ngươi
ngốc sao?” – Chu Cẩn bị cậu làm cho không hiểu ra sao – “Ngày 25 tháng 12 năm
2012. Ngươi tối hôm qua mới thoát khỏi thân phận xử nam, làm sao mà đã muốn
không nhớ rõ rồi?”
“Ngọa
tào”
Diệp
Phong theo thói quen mắng một câu, trong lòng lại là một trận thoải mái. Tuy
rằng là không biết chuyện gì đang xảy ra, bất quá giờ phút này cậu không chết,
còn về lại Giáng Sinh tám năm trước, hết thảy vẫn còn kịp. Cậu nhanh chóng nhặt
lên cái quần bò mặc vào, tùy tiện lấy cái áo sơ mi trên sô pha mặc vào, đi giày
vào, chạy vụt đi. Lúc gần đi không quên chụp khẩu Desert Eagle yêu thích. Cậu
vĩnh viễn nhớ rõ ngày này. Một đêm trước ngày Giáng Sinh, Triển Tiêu hướng cậu
thổ lộ, hai người đã cùng nhau lớn lên, đã sớm tình đầu ý hợp, hai người liền
như thế lăn lên giường. Sáng hôm sau, cậu tỉnh lại, không thấy bóng dáng Triển
Tiêu đâu, ngược lại là Chu Cẩn lăn qua lộn lại thân thể cậu, khắp người trên
dưới kiểm tra, thẳng đến giữa trưa, nghe tiếng động ầm ầm, cậu mới biết được
rằng cha của cậu tự sát trước mặt Triển Tiêu. Cha của Diệp Phong là trưởng lão
trong bang, lúc trước cùng cha của Triển Tiêu – cũng chính là tiền bang chủ đã
bất hạnh qua đời vì bệnh – đi giành chính quyền. Đêm đó, Diệp Phong cùng Triển
Tiêu đánh nhau một trận cũng không hỏi ra tiền căn hậu quả. Sau đó, từ trong
miệng những người trong bang biết được, là cha cậu có ý đồ soán vị, bị Triển
Tiêu phát hiện liền nổ súng tự sát. Cậu làm sao cũng không tin được là cha cậu
lại làm ra chuyện đó, lại càng không tin là cha cậu sẽ tự sát. Triển Tiêu không
cho cậu xem thi thể của cha, cứ như vậy đem thi thể xử lý qua loa. Diệp Phong
đem chuyện này suy nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng kết luận rằng đêm đó Triển
Tiêu cố tình khiến cho mình không dậy nổi rồi mới cùng Diệp trưởng lão ngả bài.
Nhưng Diệp Phong mất tám năm cũng không thể nào nghĩ ra được, Triển Tiêu vì cái
gì không tha cho cha cậu, đối với Triển Tiêu càng thêm hận.
Nhưng
tối hôm qua – được rồi, nói cho đúng là đêm tám năm sau đó – Triển Tiêu lại
liều chết cứu cậu một mạng, thẳng đến cuối cùng nhìn thấy trong mắt người nọ
nồng đậm tình yêu mà cậu đã phủ nhận tám năm nay, Diệp Phong liền không rõ, mà
chuyện duy nhất cậu rõ ràng là hết thảy cơ hội nay đã hiện ra trước mắt. Cậu
nhớ rõ là từ trong miệng những người trong bang nghe được, mọi chuyện phát sinh
ở Nhân Nghĩa Đường. Một đường điên cuồng chạy, cuối cùng cậu cũng thấy được cửa
của Nhân Nghĩa Đường, ẩn ẩn nghe được âm thanh ở bên trong.
── Hoàn hảo, còn kịp.
Cậu thở hổn hển, thả chậm lại cước bộ, thần kinh
đang căng thẳng nên mới rồi cậu không có cảm giác, hiện tại thả lỏng một chút
liền cảm giác cả người đau nhức như muốn đòi mạng, hai chân cũng muốn nhuyễn
đi. Cậu hít một hơi thật sâu, đi tới trước cửa.
“… Đúng, là ta hạ dược trong trà của Triển bang
chủ”
Kia là âm thanh tám năm qua cậu chưa từng nghe
qua nhưng Diệp Phong lập tức nhận ra được đây là giọng của cha cậu, nhất thời
chóp mũi đau xót, thiếu chút nữa là hai giọt lệ rơi xuống.
── Sao, tại sao lại như vậy?
“Diệp
trưởng lão”
Đây
là giọng của Triển Tiêu. Tám năm trước, Triển Tiêu mới 24 tuổi, giọng không
trầm ổn như tám năm sau
“Ta
đã đối với ngoại nhân công bố cha ta chết vì bệnh. Việc này hiện tại chỉ có vài
vị trưởng lão biết. Thế lực của ngài đã bị ta nhổ tận gốc, hiện tại cũng không
làm được gì. Bây giờ trong bang đang rối loạn, không bằng chúng ta đem việc lớn
hóa nhỏ. Chỉ cần ngài đáp ứng thoái ẩn giang hồ, ta sẽ vì ngài an bày viện
dưỡng lão tốt, ta sẽ không truy cứu nữa. Đương nhiên” – Anh dừng một chút –
“Việc này không thể để A Phong biết”
── Chi nha
Triển Tiêu đối diện cửa, liền thấy Diệp Phong
tiến vào, anh mở to hai mắt nhìn nhưng Diệp trưởng lão đưa lưng về phía cửa, không biết Diệp Phong đến đây.
“A
Tiêu, lòng dạ yếu mềm sẽ hại ngươi một đời”
Diệp
trưởng lão nói xong, nhanh chóng giơ súng lên, hướng đến đầu mình, bóp cò súng.
Bị
Diệp Phong hấp dẫn lực chú ý, Triển Tiêu không kịp phản ứng, nhìn Diệp trưởng
lão ngã xuống, vội vàng nhìn Diệp Phong ở phía cửa. Diệp Phong cả người phát
run, nước mắt lộp bộp rơi xuống, tay cậu cầm chặt khẩu Desert Eagle.
Triển
Tiêu hít một ngụm lãnh khí, bỏ qua thi thể Diệp trưởng lão, hướng về phía cửa,
cố gắng trấn định nói
“A
Phong, bỏ súng xuống, lại đây”
Diệp
Phong lấy tay lau nước mắt, cậu vừa mới nhìn thấy cha cậu (lại một lần nữa) tự
sát, trong lòng ngổn ngang, còn chưa phát hiện mình đã cầm súng trên tay. Triển
Tiêu đi tới cạnh cậu, ôm cậu vào lòng
“Không
có việc gì, không có việc gì”
Diệp
Phong vừa định ngẩng đầu, phía sau liền truyền đến trận đau đớn, thời điểm cậu
ngất đi, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ
── Dựa vào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét