Chương 3:
Tang thi tập hành
Lúc
Diệp Phong tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Chu Cẩn, cậu thiếu chút nữa
tưởng rằng mình trọng sinh lại một lần nữa. Bất quá, phía sau truyền đến cảm
giác đau nhắc nhở cậu, cậu chỉ bị Triển Tiêu đánh ngất mà thôi.
“Tê.
Người này xuống tay thật chẳng lưu tình.”
Cậu
nhe răng nhếch miệng nhu nhu cổ. Chu Cẩn hảo tâm đưa cậu một lọ thuốc
“Muốn
ta xoa giúp ngươi không?”
Cậu
trừng mắt, liếc Chu Cẩn một cái
“So
với việc này, không bằng ngươi nói với ta chuyện gì đang xảy ra”
Hắc
bang Chu đại mỹ nhân khó có được lúc gương mặt
hiện lên tia khó khăn
“Ta,
này…”
“Không
được nói ngươi không biết”
Diệp
Phong nheo mắt, Chu Cẩn biết cậu sắp phát điên, vội vàng nói
“Được
rồi, được rồi, dù sao ngươi cũng… Ai, sự tình là như vầy. Lúc tiền Triển lão
gia tử còn sống, phát hiện Diệp thúc cùng Bùi gia hợp tác, muốn đưa thuốc vào
trong bang” – Chu Cẩn nói
Diệp
Phong lạnh người “Thuốc… Thuốc phiện sao?”
Người
trong bang được dặn đi dặn lại là không dính dán đến thứ này, cậu làm sao cũng
không ngờ được là cha cậu lại muốn chạm tới thứ này.
Chu
Cẩn khoát tay áo – “Không, không phải, kia hình như là… Quân hỏa đi”
“Cáp?”
– Diệp Phong không hiểu ra sao
“Ngươi
có biết là nước ngoài đang nghiên cứu một loại thuốc làm sao để cải tạo lại gen
của binh lính, tăng cường thể chất của bọn họ, làm tăng sức đánh của họ?” – Chu
Cẩn hỏi
Diệp
Phong gật đầu – “Trên phim có nhìn thấy, Spiderman đại chiến Goblin sao…”
“Không…”
– Chu Cẩn liền theo trực giác muốn phản bác nhưng phát hiện không có cách nao
giải thích rõ ràng được
“Được
rồi, không sai, chính là loại thuốc này. Một đoạn thời gian trước có nghe phong
phanh là có một nhà khoa học thành công nghiên cứu ra được, nơi nơi liền bán
loại thuốc này. Diệp thúc muốn nhân cơ hội này cấp huynh đệ trong bang dùng”
“Triển
lão gia tử không đồng ý?” – Diệp Phong đại khái đoán được chuyện sau đó
“Đương
nhiên là không đồng ý. Lão gia tử từng đem một ít thuốc đến cho ta xem, ta có
cảm giác, cái kia… Thực không thích hợp” – Chu Cẩn nói – “Thứ này dính vào
không tốt. Nhưng Diệp thúc liền phát hỏa, nói là nếu người khác dùng thì sẽ
mạnh hơn bang của chúng ta, Triển lão gia tử chính là đem huynh đệ đưa đến tử
lộ” – Chu Cẩn thở dài – “Kết quả, mấy ngày hôm trước, Triển lão gia tử bất ngờ
chết, Triển Tiêu liền đi điều tra, phát hiện trong trà của lão gia bị hạ độc”
Tại
cửa Nhân Nghĩa Đường, chính tai nghe được chính cha của mình thừa nhận hạ độc,
Diệp Phong lần này không tin cũng phải tin, cậu nhu nhu chóp mũi
“Triển
Tiêu tra được là cha ta? Hắn có kế hoạch là hôm nay cùng cha ta ngả bài? Kia,
tối hôm qua… cũng là hắn an bài?”
“…
Hắn đại khái… Không nghĩ là ngươi tiến vào…” – Chu Cẩn giật mình nói.
“F**k”
– Diệp Phong đột nhiên nhảy dựng lên, đạp một cước vào tủ đầu giường – “Cho nên
hắn liền lừa gạt tình cảm của lão tử sao?”
“Không
có đi? Ta cảm thấy Tiêu lão đại đối với ngươi là thật tâm”
Chu
Cẩn cảm thấy mình không phải là đương sự, nói ra lời này có chút xấu hổ, bất
quá hắn lập tức nghĩ đến một việc
“Ai,
buổi sáng ta chưa có kiểm tra cho ngươi, ngươi liền chạy đi. Còn không mau cởi
quần cho ta thượng dược”
“Lăn”
– Diệp Phong đánh vào tay hắn, một lát sau sắc mặt ửng đỏ nói – “… Ngươi đem
dược cho ta, ta tự mình sát”
“Chu
Công Cẩn, ta sẽ giết ngươi trước khi ngươi sát dược”
Diệp
Phong bộ mặt dữ tợn, đè hắn lại, hai người đùa giỡn hơn nửa ngày, mới ngồi
phịch trên giường thở
“Uy,
ta nói…”
Chu
Cẩn mới mở miệng, liền nghe Diệp Phong thở dài một tiếng. Hắn im miệng, cẩn
thận nghe, lại nghe dưới lầu có tiếng đánh nhau, còn có tiếng thét chói tai.
“Chuyện
gì vậy? Bang phái khác đánh vào sao?”
Diệp
Phong đứng lên đi về phía cửa sổ, Chu Cẩn cũng lại xem. Hai người phát hiện,
phía dưới đều là người của bang mình
“Nội
chiến?” – Diệp Phong nói – “Triển Tiêu đâu?”
“Cha
ngươi chết, đương nhiên Tiêu lão đại phải thu thập tàn cuộc, trấn an những
trưởng lão khác trong bang” – Chu Cẩn nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm dưới lầu
– “Ai, không đúng, da của bọn họ đều bị mục rửa, nửa thân mình đều đã rớt ra,
sao lại còn cắn được?”
Diệp
Phong nhìn theo hướng Chu Cẩn chỉ, quả nhiên nhìn thấy nửa thân thể đang cắn xé
người khác. Cậu cùng Chu Cẩn đều cảm giác được lông tóc dựng đứng, nhất tề rùng
mình.
“Người
nọ… Thoạt nhìn thật giống tang thi...” – Chu Cẩn run run, nói.
“Ta
cứ nghĩ ngươi không sợ thi thể. Ai, khẩu
Desert Eagle của ta đâu?”
– Diệp Phong sờ sờ trên người mình, không có.
Chu
Cẩn vẻ mặt đau khổ nói – “Ta không sợ thi thể, nhưng ta sợ thi thể biến dị hoặc
là hoạt tử nhân” – Hắn nhìn Diệp Phong đang bất mãn đi quanh phòng tìm vũ khí –
“Đại ca, cha ngươi vừa mới ở trước mặt ngươi tự sát, Tiêu lão đại dám cho ngươi
mang súng sao? Ta ở lại đây để đề phòng ngươi nổi điên làm bị thương chính
ngươi. Đừng nói súng, tới dao của ta cùng những vũ khí trong phòng này đều bị
hắn lấy đi”
“Vậy
ngươi còn chưa đến hỗ trợ!?” – Diệp Phong bắt lấy ghế dựa – “Nếu thật sự là
tang thi, chúng nó xông vào được, chúng ta tay không tấc sắt, làm sao đây?”
Cậu
còn chưa nói xong, ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng đánh nhau, còn truyền
đến những âm thanh tru tréo, Chu Cẩn lui về sau mấy bước
“Hả,
thật sự đến đây”
Hoàn
hảo là cửa phòng bị khóa, tang thi không lập tức vào ngay được. Diệp Phong nắm
chặt ghế trên tay, hỏi
“Chìa
khóa mở cửa đâu?”
“Trong
tay Tiêu lão đại” – Chu Cẩn nuốt nước bọt một cái – “Hắn sợ ngươi chạy đi cho
nên chìa khóa cùng vũ khí đều mang đi hết”
Diệp
Phong vui vẻ nói
“Ngươi
nói xem, một hồi nữa hắn đến đây, nhìn thấy chúng ta đều bị cắn thành tang thi,
hắn sẽ…”
Nói
đến một nửa, ánh mắt cậu chợt lóe lên cảnh kho hàng bị thiêu đốt, Triển Tiêu
che chắn cho cậu. Nhất thời trong lòng một cổ cảm giác khoái cảm trả thù biến
mất không còn một mảnh, trong lòng ẩn ẩn đau. Nếu hắn đến mà thấy cậu gặp
chuyện không may, hắn… tự trách? Cậu nắm chặt cái ghế, cậu muốn sống. Ít nhất
là phải sống đến khi hỏi rõ ràng, Triển Tiêu rốt cuộc là đối với cậu có cảm
giác gì.
── Phanh, phanh
Ngoài cửa truyền đến hai tiếng súng, tiếp đến là
âm thanh mở cửa. Cửa rất nhanh liền mở ra, là Triển Tiêu.
“A Phong”
Triển Tiêu cả người đều là máu đen, bất quá bộ
dáng không giống như là có thương tích. Anh tựa bên cửa, tầm mắt đảo qua cái
ghế trên tay Diệp Phong
“Các ngươi không có việc gì?”
“Ân”
Diệp Phong buông cái ghế, ngẩng đầu nhìn Triển
Tiêu. Triển Tiêu vẫn anh tuấn, một đầu tóc đen như đêm tối. Diệp Phong còn nhớ
những sợi tóc kia mềm mại cùng bề ngoài không hợp nhau. Ánh nắng chiếu xuống
đôi mắt màu xám, chiếc mũi cao thẳng, cùng đôi môi nhếch nhẹ tạo nên ngũ quan
đoan chính. Mắt phải có một nốt đạm sắc lệ chí càng khiến cho anh toát ra một
cỗ mị lực độc đáo. Hiện tại Triển Tiêu chỉ mới 24 tuổi, anh còn mang theo một
tia tuổi trẻ khí thịnh. So với Triển Tiêu tám năm sau, thiếu đi vài phần áp
lực, Diệp phong khẩn trương mà nhìn gương mặt quen thuộc mà cũng xa lạ, ngực
đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét