Chương 4:
Dọn dẹp
“A
Phong”
Triển
Tiêu lấy khẩu Desert Eagle đưa cho cậu, nhìn cậu với ánh mắt ôn nhu như trước
“Thân
thể không có việc gì đi?”
“Không
có việc gì”
Diệp
Phong đột nhiên bước tới, thân thủ muốn lấy lại súng, lại bị Triển Tiêu bắt lấy
cổ tay
“A
Phong” – Triển Tiêu bước tới gần Diệp Phong. Cậu có thể cảm nhận được khí tức
nóng hổi thổi trên mặt – “Em nhất định có nhiều chuyện muốn hỏi anh hay là em
muốn giết chết anh?” – Anh nắm cổ tay Diệp Phong – “Hiện tại bên ngoài đều là
tang thi, không an toàn. Trước tiên hãy để anh bảo hộ em. Anh đáp ứng em, chờ
chúng ta tới nơi an toàn, mặc kệ em muốn gì hay muốn một phát bắn vào đây…” –
Anh bắt lấy tay Diệp Phong, hướng vào mi tâm mình – “… Chờ em an toàn, em muốn
làm cái gì đều có thể. Anh cam đoan”
“Biết”
– Diệp Phong rầu rĩ đáp. Cầm lấy khẩu Desert Eagle trong tay Triển Tiêu, kiểm
tra ổ đạn, hoàn hảo.
“Hiện
tại bên ngoài đều là tang thi? Nguy cơ sinh hóa?” – Chu Cẩn hỏi.
“Không
sai” – Triển Tiêu ném một khẩu súng cho hắn – “Dao của ngươi còn đang ở trong
phòng ngươi, chúng ta trước hãy đi lấy. Bây giờ còn không biết vì cái gì xuất
hiện tang thi nhưng là trong bang có rất nhiều tiểu đệ biến dị, ánh mắt đục
ngầu, di chuyển chậm chạp, không thể nói chuyện. Phải trực tiếp đánh vào đầu họ
thì mới có thể giết chết được. Không được để họ cắn hoặc cào trúng”
Bọn
họ hiện đang ở tại tổng bộ Bạch Hổ đường, nơi này tổng cộng có bảy khu. Trong
đó, bên ngoài là nơi cho gia nhân bọn họ ở, có bảy tầng. Phía dưới lầu là đại
hoa viên, trong hoa viên là kiến trúc ba tầng hình tròn. Còn lại là nơi người
trong bang hoạt động: khu một dùng để nghị sự – Nhân Nghĩa Đường, nơi tập luyện
– Luận võ quán, phía sau, cách một cái hành lang gấp khúc là phòng ăn cùng
phòng bếp. Khu hai là khu văn phòng. Khu ba là nơi các trưởng lão trong bang
cùng bang chủ sử dụng dùng để làm việc, hội họp và nghỉ ngơi.
Mà
bên kia hoa viên là ba căn biệt thự. Căn thứ nhất là của Triển Tiêu, căn thứ
hai là nơi của Diệp trưởng lão đã mất cùng Diệp Phong, căn cuối cùng là của một
vị trưởng lão trong bang – Tô trưởng lão. Bọn họ giờ phút này đang ở nơi của
Diệp Phong, biệt thự này nguyên bản cũng không có bao nhiêu người, chỉ có vài
người bảo tiêu. Tang thi tự nhiên cũng không nhiều, coi như tương đối an toàn.
Triển Tiêu đi đầu, đem toàn bộ tang thi giết hết, lại tìm thấy một vài người
trốn trong phòng, cho bọn họ vũ khí, cùng nhau xuống lầu. Sau khi dọn dẹp toàn
bộ biệt thự, Triển Tiêu cùng Diệp Phong đi tới cửa sổ lầu một. Triển Tiêu lúc
trước phát hiện tang thi tuy rằng có thể cảm giác được người sống nhưng hành
động chậm chạp cũng không qua được những chướng ngại vật, chỉ đảo quanh ở ngoài
cửa.
Chu
Cẩn trên dưới kiểm tra ba người kia, không phát hiện vết thương trên người họ,
mới thoáng an tâm. Mấy người trước tiên ngồi xuống ở đại sảnh, Triển Tiêu cởi
áo sơ mi dính máu của mình ra. Bên này, anh không có quần áo nên đã lấy áo của
Diệp Phong để thay
“Biệt
thự này đại khái là người ít nhất” – Diệp Phong qua cửa sổ nhìn ra ngoài hoa
viên, nhìn tang thi đang di động bên ngoài – “Nhưng nơi này súng đạn cùng đồ ăn
cũng không nhiều, chúng ta tốt nhất là nên ra ngoài”
“Đem
đồ đạc thu thập cho tốt” – Triển Tiêu nói – “Chúng ta sau này có lẽ sẽ không
lại mạo hiểm đi vào đây. Mang theo quần áo cùng thức ăn nước uống, còn có súng
cùng đạn”
“Còn
có thuốc men và đồ dùng sinh hoạt” – Chu Cẩn bổ sung.
Diệp
Phong gật đầu, lên lầu lấy ra một vài cái ba lô, đem đồ đạc thu thập tốt, ba lô
thoáng chốc căng phồng lên, đưa ba lô cho mọi người
“Đi,
ta mở đường”
Triển
Tiêu nói, tang thi bên ngoài đều bị Diệp Phong chuẩn xác bắn ngay đầu. Sáu
người vọt tới trước cửa biệt thự, ba tiểu đệ phụ trách giết tang thi bên ngoài,
Triển Tiêu nhanh chóng mở cửa lớn của biệt thự, cùng Diệp Phong giải quyết mấy
tang thi ở đại sảnh. Đơn giản nhìn quanh một vòng, sáu người nhanh chóng đi đến
biệt thự của Triển Tiêu, khóa cửa, chỉ để lại A Mao thủ vệ, còn lại năm người
bắt đầu xem xét từng gian phòng một. Bới vì là biệt thự của bang chủ, tang thi
chỉ có vài người thủ vệ ngay đại sảnh mà thôi. Mọi người lại lần nữa đóng kín
cửa sổ, nhanh chóng thu thập đồ đạc. Thân làm bác sĩ của Bạch Hổ Đường, Chu Cẩn
ngụ tại lầu hai của biệt thự này, Diệp Phong có khi sẽ qua đêm ở đây cho nên
hai người đều có đồ đạc thể thu thập. Chu Cẩn cuối cùng cũng cầm được vũ khí sở
trường của mình – dao giải phẫu. Diệp Phong lấy thêm đạn cho khẩu Desert Eagle
của cậu. Triển Tiêu tìm thấy một ít chocolate, thuận tiện lấy một miếng đưa đến
miệng Diệp Phong
“Đi.
Đến chỗ của Tô trưởng lão nhìn xem”
Diệp
Phong ăn chocolate, như có chút đăm chiêu nhìn Triển Tiêu cũng đang bình tĩnh
ăn chocolate, gật gật đầu.
Bọn
họ nghỉ ngơi một lát liền rời đi, dọc theo đường đi có mấy con tang thi đang du
đãng. Lần này, Diệp Phong đá mạnh cửa lớn của biệt thự, bên trong chỉ có độc
một con tang thi mặc áo hộ sĩ xông tới. Triển Tiêu động tác nhanh nhẹn đẩy cậu
sang một bên, đưa súng lên, một phát bắn ngay đầu tang thi, não văng khắp nơi.
Nhìn loại chuyện này xảy ra trước mắt làm mọi người một trận kinh hãi, ba tiểu
đệ phía sau liền không nhẫn được chạy đến góc tường nôn thốc nôn tháo, Chu Cẩn
thì mặt trắng bệch. Diệp Phong liếc mắt xung quanh, xác nhận không còn tang thi
mới cùng Triển Tiêu vào phòng. Tô trưởng lão tuổi tác đã cao, nằm trên giường
đã nhiều năm, phải mướn hộ sĩ trông nom. Hiện tại, những hộ sĩ đó đã biến thành
tang thi gần hết, giết chết tang thi, hai người thấy được thân thể Tô trưởng
lão đã bị ăn hơn phân nửa. Diệp Phong quay đầu, ra khỏi phòng, đi vài bước đến một
căn phòng cửa đang đóng chặt, cậu nắm chặt súng, vặn vặn nắm cửa. Khóa cửa, bên
trong còn có tiếng nữ sinh thét chói tai
“Ai
ở bên ngoài?”
“Ta
là Diệp Phong. Người bên trong có bị thương hay không?” – Diệp Phong nói.
Cửa
phòng mở ra, một tiểu hộ sĩ cẩn thận thăm dò
“Ta
không bị thương, ta thấy mọi người ăn Tô…” – Nàng run run, tựa hồ nhớ đến hình
ảnh khủng bố kia, rốt cuộc nói không hết câu – “Ta liền trốn vào đây rồi khóa
cửa”
Đây
là phòng cuối cùng của biệt thự, Diệp Phong mang nàng xuống lầu, đem nàng giao
cho Chu Cẩn
“Hộ
sĩ để bác sĩ quản. Kế tiếp đi đâu?”
“Trước
đợi đã” – Triển Tiêu không biết moi đâu ra cây súng trường – “Lên lầu ba nhìn
xem tình huống bên ngoài”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét