Chương 1
Ban đêm gió lớn, vạn vật đều im lặng, trong tẩm cung
của đế vương thắp một chiếc đèn dạ minh châu sáng ngời, đế vương dáng người to
lớn cao ngạo ngồi trên giường rồng phủ trên người bộ tơ lụa thượng đẳng màu
vàng sáng. Hắn hứng thú dạt dào nhìn trước mắt người nào đó một thân hắc y hai
gò má ửng hồng, thần sắc mất tự nhiên.
Hắc y nhân cầm kiếm trên tay từng bước từng bước một
đi về phía Mạc Thiên Khiếu, trong mắt lộ rõ vẻ tức giận. Hắc y nhân hơi thở
nặng nề, sắc mặt phấn hồng, mỗi bước đi đều có chút khó khăn. Y dựa vào cây
cột, từ từ nhắm hai mắt, trong nội tâm cười khổ, chính mình tại sao lại chạy
đến nơi này!?
Đế vương hai chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực,
cười mà như không cười, âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên
“Hạ đại hiệp đêm khuya đến đây, có chuyện gì thế?”
Hắc y nhân cố sức đi qua, cuối cùng y bước tới trước
một bước, vứt bỏ kiếm trong tay, một hơi dạng chân trên đùi của đế vương, cả
người nóng rực đã biểu hiện được trạng thái của y lúc này.
“Hạ đại hiệp vì sao sắc mặt ửng hồng, hô hấp nặng nề
thế?”
Bỏ qua ánh mắt nóng bỏng kia, Mạc Thiên Khiếu hai tay
chống ra sau, con ngươi màu đen lóe ra nguy hiểm. Hắn từ trên xuống dưới đánh
giá cái người không an phận ngồi trên đùi hắn, người nọ phát ra âm thanh than
nhẹ, đôi chân thon dài như có như không cọ cọ cái đùi kiên cố của hắn, thân thể
từng chút từng chút cúi xuống, thẳng đến nhào vào ngực hắn. Ngay sau đó, hắn
cảm thấy địa phương nào đó của mình bị bàn tay ấm áp bao trùm.
“Ân…”
Mạc Thiên Khiếu ngâm khẽ một tiếng. Một lát sau, hắn
cười nói
“Ah~ Hạ đại hiệp như thế nào lại hào hứng như vậy? Có
lẽ nào là chờ mong trẫm có qua có lại à!?”
Cái câu cuối cùng kia, Mạc Thiên Khiếu cố ý ghé vào
tai Hạ Ly Lạc mà nói. Một hồi gió mát luồng vào tai Hạ Ly Lạc, y toàn thân run
tẩy, rốt cuộc nhịn không được hôn lên môi Mạc Thiên Khiếu. Môi Hạ Ly Lạc dính
chặt vào môi Mạc Thiên Khiếu, y bắt chước Mạc Thiên Khiếu duỗi lưỡi ra cuốn lấy
lưỡi Mạc Thiên Khiếu mà mút thỏa thích. Không biết làm sao mà người chủ động
mọi ngày mà bây giờ không có tí ti xúc động, thật sự là tức chết y rồi. Y là
chưa bao giờ chủ động lần nào, nếu không phải lần này y bị trùng mê hồn tán thì
làm sao mà y há có thể dễ dàng tha thứ cho mình khi làm những việc này.
“Ah, ân…”
Xé rách quần áo của Mạc Thiên Khiếu, dùng ánh mắt ra
hiệu rằng hắn hãy chủ động. Không biết làm sao mà Mạc Thiên Khiếu như là không
thấy được, tiếp tục dùng con ngươi đen thẫm nhìn y
“Mạc Thiên Khiếu… ngươi…”
“Ân? Hạ đại hiệp muốn trẫm làm như thế nào đây!?”
Mạc Thiên Khiếu cúi đầu liếm mặt người nọ, dùng răng
của mình nhẹ nhàng cắn cắn tai người nọ, thổi một hơi vào bên trong, cười nói
“Là như thế này sao?”
“Ah….”
Bỗng nhiên bị bàn tay thô ráp to lớn bao phủ lên địa
phương khó nói, Hạ Ly Lạc nhịn không được kêu lên, hai mắt mông lung đầy sương
mù. Hạ Ly Lạc lung tung xé quần áo Mạc Thiên Khiếu, đem thân thể dán chặt vào
hắn, cái này làm cho y có cảm giác thoải mái dễ chịu.
“Ân…”
Cả người Hạ Ly Lạc bị Mạc Thiên Kiếu khiến cho vô lực.
Y cả người mềm nhũn ghé vào trong ngực Mạc Thiên Khiếu, hưởng thụ sự phục vụ
của nam nhân
“Ân… a…ah… không…. Đừng…. không được… Để cho ta, để
cho ta…”
Dục vọng bỗng dưng bị Mạc Thiên Khiếu ngăn chặn, Hạ Ly
Lạc một hồi khó chịu.
“Ân? Không được? Cái kia không tốt?”
Đế vương cười cười, quả thật không động thủ nữa. Chứng
kiến mồ hôi lấm tấm trên trán của đối phương, hắn một ngụm hôn, nhẹ giọng hỏi
“Thật sự không được?”
Hạ Ly Lạc chịu đựng cảm giác muốn vuốt ve, vươn tay
vuốt ve khắp người Mạc Thiên Khiếu, bờ môi nịnh nọt hôn hôn hắn, ẩn ẩn phát ra
âm thanh mê người. Thẳng đến khi Mạc Thiên Khiếu gầm nhẹ một tiếng, dùng lực
chuyển đổi vị trí của hai người.
“Một tháng không gặp, Hạ đại hiệp ngược lại là nhiệt
tình không ít~”
Mạc Thiên Khiếu cười cười, dần dần buông lỏng tay ra.
Hắn một tay cầm hai tay của Hạ Ly Lạc khóa ở trên, môi như có như không lướt
qua chân mày của y, sống mũi, bờ môi, cái cổ, kế tiếp chính là lồng ngực cứng
rắn vì tập võ từ nhỏ của y.
“A…~ ah ~…”
Hạ Ly Lạc ở trên vai Mạc thiên Khiếu cắn một ngụm để
phát tiết. Hạ Ly Lạc hai mắt mê ly, sau thất thần một lát, y lại cảm giác cái
địa phương kia có một cảm giác khó nói nên lời.
Mạc Thiên Khiếu vào lúc y thất thần, hé miệng, một
ngụm cắn cái điểm nho nhỏ hồng nhạt trên ngực. Thời gian dần qua, nghe được âm
thanh động tình của Hạ Ly Lạc, hắn vẫn không quên cười nói
“Thật sự không được sao? Nếu như Hạ đại hiệp nói không
muốn, trẫm sẽ không ép buộc”
Sau khi nói xong, hắn tinh tế quan sát phản ứng của Hạ
Ly Lạc. Chứng kiến mặt đối phương xấu hổ mặt đỏ lên nhưng vẫn là cậy mạnh một
câu cũng không nói.
“Ân? Hạ đại hiệp không nói, vậy thì trẫm cũng không
dám động”
Nói xong Mạc Thiên Khiếu thật sự buông Hạ Ly Lạc ra,
bộ dáng muốn đứng dậy ly khai. Hạ Ly Lạc giờ phút này không thể nào suy nghĩ
được nữa rồi, y đã sớm bị kích thích đến thần trí mơ hồ, như vậy thì làm sao có
thể buông tha cho Mạc Thiên Khiếu ly khai!? Kéo người kia về, chủ động ngồi
trên người hắn, hai tay sờ soạng lung tung mà ngay cả chính y cũng không biết
mình đang làm gì. Hai mắt mờ mịt nhìn Mạc Thiên Khiếu tâm ý muốn trêu chọc, Hạ
Ly Lạc căn bản cũng không biết, hiện tại chỉ cần mình chủ động nhúc nhích như
vậy thì lập tức người nọ sẽ bổ nhào đến. Cảm thấy Hạ Ly Lạc đã hoàn toàn trầm
luân trong khoái cảm, Mạc Thiên Khiếu lộ ra vẻ đắc ý tươi cười
“Lạc… không thể làm như thế được…”
“Ô… không, đừng ngừng lại… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
Nghe được Hạ Ly Lạc hô tên của mình, Mạc Thiên Khiếu
dĩ nhiên thập phần cao hứng, từ dưới gối lấy ra thuốc mỡ thượng hạng ngự y cho
hắn, hắn sung sướng hít hà mùi vị thuốc mỡ thơm ngát. Mà giờ phút này, Hạ Ly
Lạc bởi vì sự hờ hững của Mạc Thiên Khiếu mà cảm thấy hết sức bất mãn, y lửa
nóng khó nhịn, tên kia chẳng lẽ nhìn không ra y trúng mê hồn tán sao!? Còn nhàn
nhã như vậy!
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, sẽ bị thương đấy… Ah…
Ngươi đang sờ ở đâu…”
Mạc Thiên Khiếu một hồi gầm nhẹ, hắn cố gắng hít sâu
vài cái, nhìn xem thần sắc mê loạn của Hạ Ly Lạc, cặp con ngươi màu đen kia
phản chiếu khuôn mặt của mình, hắn không thể chờ đợi được mà giữ chặt cánh tay
của Hạ Ly Lạc, đưa cho hắn lọ thuốc mỡ, hưng phấn nói
“Lạc, tự mình đến”
“Ân… ah… Không, không được…”
Cho dù y có khát như thế nào, dù không còn lý trí như
thế nào, thì vẫn biết rõ Mạc Thiên Khiếu là có ý gì. Hạ Ly Lạc mặt mũi đỏ bừng,
ngay cả đến lỗ tai cũng đỏ lên. Chỉ là ngẫm lại, y đã cảm thấy thẹn, muốn y tự
làm cái chuyện kia… Thiên a~, làm sao có thể.
Hạ Ly Lạc đáng thương nhìn Mạc Thiên Khiếu, hi vọng
hắn có thể nhanh lên một chút làm giảm bớt nỗi thống khổ của mình nhưng Mạc
Thiên Khiếu chỉ nhàn nhạt nhìn y một cái liền đem đầu chuyển qua một bên. Hạ Ly
Lạc cơ hồ muốn khóc lên rồi, y cúi người xuống, duỗi cái lưỡi mà nịnh nọt liếm
láp cánh môi của nam nhân, ngọt ngào gọi
“Thiên Khiếu, Thiên Khiếu ~”
Mạc Thiên Khiếu thiếu chút nữa liền không nhịn được mà
bổ nhào lại rồi, nhưng nghĩ đến không được làm tận một tháng, hắn cắn răng, thò
tay nắm chỗ kia của Hạ Ly Lạc, liếm liếm môi y
“Ngoan~ chính mình tự đến”
Ah ồ ồ muốn biết phần sau như thế nào, xin nghe hạ hồi
phân giải ~
--- 0 ---
Y Lam: *đen mặt* người này… hừ… mặt dày công, vô sỉ
công a~ (눈‸눈) Mà quên, xin chúc mừng một cái hố nữa đã được đào nha
*tung bông tung bông*. Mà klq chứ lần đầu tiên ta edit H a~ có gì sơ sót thì m.n bỏ qua cho ta nhé (^ω^)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét