Chương 18
Cơm nước xong xuôi, Hàn Hàn trở lại phòng, quay người
tiến vào không gian, hiện tại không gian đã không còn đơn giản vô vị như trước.
Không gian ở phía Tây bày đầy các loại đồ dùng đủ kiểu dáng, phía Nam chất đầy
một đống gạo. Nhìn những đồ vật này, nội tâm Hàn Hàn vui sướng không thể kìm
chế. Hít sâu mội hơi, không giống với mùi vị tanh hôi hư thối như bên ngoài, không
gian tràn đầy mùi tươi mát cùng dễ chịu, xa xa mùi thuốc xông vào mũi khiến con
người vui vẻ thoải mái. Không gian kỳ thực cũng không có biến hóa lớn, chỉ là
những rau quả đã ra hoa kết trái. Hàn Hàn đi vào mảnh đất bên cạnh, trong nội
tâm hơi động. Tuy nói đất bên ngoài đã không thể trồng gì nữa nhưng mà đất
trong không gian có thể, không biết đem đất trong không gian trộn với đất ở
ngoài có thể khiến cho hạt giống mọc được hay không. Dù sao đất trong không
gian tràn ngập linh khí cũng có công năng tinh lọc. Nếu như vậy thì về sau bọn
hắn có thể tự cung tự cấp, vậy là về sau hắn không cần lo lắng người khác sẽ
biết về việc không gian có dị năng. Có lẽ nên thử một lần.
Đứng bên bờ sông, mặt sông vẫn liên tiếp từng đợt
sóng, nhìn vào giữa lòng sông, đó là cua, cua đế vương cùng tôm tép đã lớn hết
rồi. Có lẽ là nước sông có linh khí nên tôm cua lớn lên không giống với những
con bên ngoài, lớn lên phì phì beo béo, để cho người nhìn thật muốn ăn, nhìn
như chúng nói cho người ta là ăn ta đi, ăn ta đi. Tâm khẽ động, Hàn Hàn đi đến
chỗ chứa trái cây, bên trên là những trái cây hắn hái còn được giữ trong rương.
Những cây đó cũng tiếp tục kết quả, trái cây nhỏ nhắn chan chát nũng nịu ở đầu
cành, cho người ta cảm giác mùa đông sắp qua mùa xuân sắp đến. Nhìn hết những
cây kết đầy quả này, Hàn Hàn đi đến mảnh đất trồng dược liệu bên cạnh, bên trên
là đủ loại dược liệu, mùi thuốc nồng đậm bốc lên làm cho con người ta cảm thấy
thoải mái.
Đột nhiên tâm Hàn Hàn khẽ động, hắn có nhiều dược liệu
như vậy hơn nữa mỗi loại chứa đầy linh khí, không biết có giải được độc tang
thi hay không? Hơn nữa trước khi Bạch bá phụ châm cứu cho Hân Thần, hắn đã từng
thấy sách thuốc kia, cách cổ xưa mà lại khác biệt với sách thuốc bình thường,
có lẽ hắn nên tìm thử xem.
Nghĩ vậy, Hàn Hàn đi ra ngoài, ra khỏi phòng, đến
phòng của Bạch bá phụ.
“Là tiểu Hàn a, đã trễ như vậy, có chuyện gì không?”
Đang chuẩn bị ngủ, liền nghe tiếng gõ cửa, ra mở cửa thì ra là Hàn Hàn, Bạch bá
phụ nghi ngờ hỏi. Tiểu Hàn muộn như thế mà còn đến tìm ông không biết có chuyện
gì không?
“Bạch thúc tốt. Thật có lỗi, muộn như vậy mà còn làm
phiền người. Con muốn hỏi một chút cuốn sách thuốc lúc sáng có thể cho con mượn
không?” Kỳ thật hắn cũng không muốn muộn như vậy mà còn tới làm phiền Bạch thúc
nhưng mà việc này cần phải hiểu rõ sớm một chút để có hi vọng.
“Như vậy a. Con chờ một lát, ta đi lấy cho con” Nói
xong Bạch bá phụ trở lại phòng để lấy. Quyển sách kia là do tổ tiên truyền lại,
nghe nói do tổ tiên của ông là đồ đệ của Trần Trọng Cảnh lúc đi thu thập di vật
phát hiện được, vẫn giữ gìn, trở thành gia bảo lưu truyền lại. Đáng tiếc đám
con của ông đối với y học không có hứng thú, bản sách thuốc kia lưu lại cũng
gần như vô dụng.
“Đây, tiểu Hàn, cho con. Lấy về nhớ xem thật kỹ” Tìm
được sách thuốc đưa cho Hàn Hàn, Bạch bá phụ dặn dò. Ông già rồi, dù có học
cũng không còn học được bao nhiêu, hơn nữa bây giờ là tận thế rồi, ấm no của
mọi người đã là vấn đề cực lớn, còn có người nào nhàn hạ thoải mái mà đi học
y!?
“Được, cám ơn Bạch thúc. Bạch thúc mau đi nghỉ ngơi đi”
Cầm sách y đi về phòng, Hàn Hàn không thể chờ được, mở
sách thuốc ra, mới phát hiện, thì ra là y thánh Trần Trọng Cảnh lúc già viết ra
một bộ y dược thánh điển, không giống với cuốn “Bộ thương hàn luận”(*)
hắn đang giữ, trong bộ sách này ghi đầy đủ các vật liệu được dùng, độc tính
cùng sử dụng như thế nào. Chỉ là nếu như vậy, vì cái gì hắn cảm thấy quyển sách
này mang lại cho hắn một cảm giác phong cách thật cổ xưa!?
(*): thương hàn tạp bệnh luận
Đợi đến khi lật được đến trang thứ ba, hắn lại phát
hiện có điểm không đúng, hai trang trước đều có viết đơn thuốc, vậy tại sao
trang này không có? Hàn Hàn vẫn không có cách nào lý giải được, chỉ có thể cầm
sách một lần nữa gõ cửa phòng Bạch thúc. Bạch thúc nhìn cảnh này cũng cảm thấy
kỳ quái, cũng không nói được gì. Dù sao ông cũng không xem kỹ quyển này chỉ tùy
tiện lật sơ qua. Nghĩ nghĩ, Bạch thúc lấy ra một ít nước, làm ướt tay bôi lên
trang sách, qua một phần chữ bên trên mới dần dần hiện ra. Hàn Hàn nhìn xem,
mới phát hiện đó là đơn thuốc Giải độc đan. Hàn Hàn tỉ mỉ sao chép đơn thuốc,
lại phát hiện, thuốc dẫn của Giải độc đan cần phải có linh chi ngàn năm chứa
linh khí.
Linh chi ngàn năm?
Hàn Hàn tê liệt vô lực ngã trên ghế, bây giờ ở nơi nào
có linh chi ngàn năm a!? Hiện tại là tận thế a, cho dù có linh chi cũng bị chà
đạp hết, huống chi là linh chi hoang dại chứa linh khí.
Hoang dại?
Chứa linh khí?
Ngay lúc Hàn Hàn đang xoắn xuýt, phát hiện mình rơi
vào trong một cái ôm, mùi vị quen thuộc làm cảm xúc Hàn Hàn đang căng cứng lập
tức trầm tĩnh lại. Không cần quay lại xem, hắn cũng biết người đó là ai!
“Làm sao vậy? Tiểu Hàn cũng có lúc sầu mi khổ kiểm hay
sao?” Hàn Thiên đứng phía sau lưng Hàn Hàn, Hàn Thiên thấy sắc mặt sầu khổ của
Hàn Hàn đau lòng nói, một tay xoa xoa lông mày đang nhíu chặt của Hàn Hàn.
“Anh hai… Em ở chỗ của Bạch thúc mượn được một quyển
sách thuốc, bên trong có một đơn thuốc Giải độc đan. Tuy không biết đối với độc
của tang thi có tác dụng gì hay không nhưng có một chút hi vọng vẫn tốt hơn…”
Cầm tay của anh hai đang vuốt ve mặt mình đặt lên má, Hàn Hàn nói ra phiền não
của mình.
“Đây không phải là chuyện tốt sao? Tiểu Hàn đang phiền
não cái gì?” Làn da Hàn Hàn vẫn tốt như vậy, non nớt trơn bóng. Hàn Thiên nghĩ
thầm tranh thủ ăn đậu hủ một chút.
“Thế nhưng phương thuốc này cần phải có linh chi ngàn
năm. Hiện ở nơi nào có linh chi a, hơn nữa còn phải là có chứa linh khí… Linh
khí? Đã có…” Nói xong, Hàn Hàn đột nhiên nhớ tới, trong không gian của hắn có
trồng lượng lớn dược liệu, đây chính là lúc trước khi tận thế xảy ra hắn đã
gieo trồng, không biết có linh chi không?
Không nói hai lời liền lôi kéo Hàn Thiên vào không
gian, đi đến bên cạnh đất trồng dược liệu.
“Hàn Hàn, làm sao vậy?” Nhìn Hàn Hàn sốt ruột kéo anh
vào không gian, Hàn Thiên nghi ngờ hỏi.
“Anh hai, anh xem nhiều loại dược liệu như vậy có thể
hay không có linh chi ngàn năm?” Nghe được câu hỏi của Hàn Thiên, Hàn Hàn quay
đầu nhìn Hàn Thiên đầy hi vọng nhìn Hàn Thiên. Chỉ là ánh mắt kia như một đứa
bé như là cầu vuốt ve an ủi.
“…” Hàn Thiên cuối đầu xuống hướng cánh môi mà anh
khát vọng đã lâu, không phải là anh không có năng lực khắc chế nhưng thật sự
anh không thể kìm chế được chính mình đối với Hàn Hàn, không phải anh là cầm
thú a!
Chạm nhẹ cánh môi Hàn Hàn, Hàn Thiên không tự chủ được
làm sâu sắc thêm nụ hôn này, nhẹ nhàng ôm Hàn Hàn, đầu lưỡi Hàn Thiên nhẹ nhàng
cạy mở hàm răng đóng chặt của Hàn Hàn, chậm rãi thâm nhập vào miệng, đầu lưỡi
nhẹ nhàng đảo qua khu vực mẫn cảm của Hàn Hàn, trong bá đạo xen lẫn yêu thương,
nhẫn lâu như vậy rốt cục hôm nay anh cũng đã đạt được ước muốn của mình.
“Đồ ngốc! Làm sao mà không biết hô hấp a?” Nhìn Hàn
Hàn thở hổn hển, Hàn Thiên sủng nịch xoa bóp chóp mũi của Hàn Hàn, cái đồ đần
này, lần trước có nhớ hô hấp, tại sao lần này lại quên. Nếu không phải nhìn Hàn
Hàn đã sắp ngất thì anh còn chưa dừng lại đâu, anh còn hôn chưa đủ a!
“Anh hai…” Hàn Hàn ánh mắt lên án nhìn Hàn Thiên, anh
hai như thế nào không nói trước đã hôn hắn rồi, hại hắn không có chuẩn bị tâm
lí, thật sự là thích tập kích.
Nhìn thấy Hàn Hàn mặt trắng không còn chút máu nhưng
vẫn rất quyến rũ, thêm vừa nãy mới vừa hôn khóe miệng còn sót lại sợi tơ bạc,
muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bao nhiêu quyến rũ. Hàn Thiên nhìn thấy cảnh
này, bụng dưới không khỏi xiết chặt, thật sự là muốn nhào vô “ăn” một phát,
nhưng mà bây giờ còn chưa được. Hiện tại bọn hắn còn chưa chính thức ổn định,
không sao anh có thể đợi. Dù sao Hàn Hàn sớm muộn gì cũng sẽ là của anh, chỉ có
thể là của anh!
“Được rồi, được rồi, là anh hai sai, lần sau anh hai
có hôn Hàn Hàn, anh sẽ báo trước một tiếng. Ân?” Trên mặt Hàn Hàn tràn ngập bất
mãn, Hàn Thiên nhẹ nhàng liếm khóe môi Hàn Hàn. Tiểu Hàn vẫn đáng yêu như vậy,
bất quá anh cũng không có ý định lần sau sẽ nói trước một tiếng khi hôn Hàn
Hàn, nhưng anh vẫn rất thích xem Hàn Hàn ngẫu nhiên lộ ra tính trẻ con.
---
Ưu Đàm: Gái thèm xôi thịt *chấm nước mắt*
Y Lam: Đợi một ngàn năm nữa đi gái. Hô... hô... hô *quay mặt chỗ khác* Ta cũng muốn xôi thịt (╥﹏╥)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét