Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

Trẫm đích hoàng hậu - Chương 2

Chương 2

Hạ Ly Lạc ngồi trên người Mạc Thiên Khiếu, hai chân dang rộng, ngực dán chặt vào người của Mạc Thiên Khiếu, mông vểnh vểnh lên, đem khuôn mặt đỏ đến muốn nhỏ máu chôn vào cổ Mạc Thiên Khiếu, tay chậm rãi lần mò đến chỗ kia.
“Ô…”
Hạ Ly Lạc cắn chặt đầu vai Mạc Thiên Khiếu, sợ rằng không cẩn thận thì thốt ra âm thanh khó xử. Y tại thời điểm cho một ngón tay vào cái động nho nhỏ kia thì cũng không còn bao nhiêu lý trí, chỉ nghe lời nói hấp dẫn của đối phương nói vào tai mình. Ngay sau đó, y cảm thấy toàn thân vô lực, thiếu chút nữa là khóc lên. Y đã sắp chịu không được rồi, y muốn hắn làm cái chuyện này.
“Thiên Khiếu…”
“Giả vờ đáng yêu cũng vô dụng, nhanh lên!”
Nhẫn nại của Mạc Thiên Khiếu cũng sắp đến cực hạn rồi, cái địa phương kia cũng sắp nổ tung. Hết lần này đến lần khác hắn cảm thấy trò này rất thú vị, nhìn người yêu bộ dáng đáng thương thật thú vị. Bộ dáng đó làm hắn càng thêm hưng phấn.
“Ngươi ít nhất cũng phải cho vào bốn ngón tay chứ, ngươi muốn đau chết à”
Mạc Thiên Khiếu hơi thở dồn dập ghé vào tai Hạ Ly Lạc mà nói, hắn hung ác cho bốn ngón tay vào.
“Ah ——”
Bị Mạc Thiên Khiếu làm thế, Hạ Ly Lạc không khỏi hét to một tiếng, cả người run rẩy.
“Ân… ah…”
Mật động nho nhỏ vừa tiếp xúc với tiểu đệ đệ của Mạc Thiên Khiếu, Hạ Ly Lạc gắt gao cắn bờ môi của mình. Một hồi lâu hắn gầm nhẹ một tiếng
“Đau nhức…”
Nhưng rất nhanh một cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân, dẫn tới toàn thân y đều run rẩy lại từ từ ngồi xuống.
“Ah… ân…”
Hạ Ly Lạc toàn thân nóng lên, cái địa phương kia dần dần trở nên khát khao. Hai mắt y đỏ thẫm, tâm hung ác, dứt khoát ngồi mạnh xuống.
Mạc Thiên Khiếu cười nhẹ, có chút khởi động thân ôm lấy y. Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên chân mày của y, sống mũi, gò má, cổ, hắn một ngụm khẽ cắn hầu kết của Hạ Ly Lạc, dùng âm thanh hấp dẫn nói
“Chính mình động”
“Ô…”
Hạ Ly Lạc rốt cục chịu không được mà bắt đầu chuyển động. Y một tay giơ lên không trung, một tay muốn nắm chặt chỗ kia của chính mình, lại bị Mạc Thiên Khiếu ngăn lại.
“Muốn?”
Mạc Thiên Khiếu nhướn mày, khóe môi câu lên lộ vẻ sung sướng
“Gọi tướng công, nói ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi”
“Ah… ah…”
Cảm thấy địa phương khó xử bị Mạc Thiên Khiếu nắm chặt, động tác hắn nhẹ nhàng còn không ngừng ghé vào tai y mà thổi nhiệt khí, Hạ Ly Lạc nhịn không được mà phát ra tiếng ngâm khẽ, ngoài miệng thì cầu xin hắn
“Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
“Cầu ta… Lạc…”
Chứng kiến mặt mũi Mạc Thiên Khiếu tràn đầy chờ mong cùng trêu tức, Hạ Ly Lạc rốt cục chậm rãi mở miệng
“Cầu ngươi… Cho ta… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
Mạc Thiên Khiếu nhẹ giọng cười, động tác trên tay nhanh hơn, cho Hạ Ly Lạc một trận khoái cảm. Hạ Ly Lạc toàn thân vô lực, y mềm nhũn ngã vào trong ngực Mạc Thiên Khiếu, không ngừng thở phì phò. Y bị trúng xuân dược, lại bị Mạc Thiên Khiếu làm cho khó nhịn , mắt ngập nước quan sát Mạc Thiên Khiếu. Hai tay y đặt trên ngực Mạc Thiên Khiếu, khởi động thân thể của mình và bắt đầu vận động. Cái người chủ động kia thì vẫn còn chậm rãi, mà cái người bị động thì đã sớm không chịu nổi. Hắn một tay nắm chặt eo Hạ Ly Lạc kéo xuống làm cho Hạ Ly Lạc triệt để ngồi xuống. Tiểu đệ đệ của Mạc Thiên Khiếu trướng lên đến không thể tưởng tượng nổi làm Hạ Ly Lạc mở to mắt. Mạc Thiên Khiếu tiếp tục nắm chặt eo Hạ Ly Lạc dùng sức nâng lên hạ xuống. Một khắc này, nước mắt y đã rơi xuống
“Ô… ô…”
Hai tay cường tráng của Mạc Thiên Khiếu ở tại trên eo y lưu lại dấu vết mảnh hẹp dài. Hai chân y quấn chặt eo Mạc Thiên Khiếu, trên mặt đầy nước mắt.
“Ah…”
Gầm nhẹ một tiếng, Mạc Thiên Khiếu rốt cục chịu không được động tác chậm rì rì của Hạ Ly Lạc, một tay áp người mà mình tưởng niệm đã lâu dưới thân. Cúi đầu hôn lên bờ môi không ngừng phát ra những âm thanh hấp dẫn, và không chút khách khí mà thúc mạnh. Bỏ qua tiếng thút thít nỉ non của người kia, hai tay dùng sức nắm vòng eo của người kia, hung hăng mà động, chiếm lĩnh cái thân thể thuộc về hắn.
“Ah… ah… Ân… Thiên, Thiên Khiếu!”
Trên mặt Hạ Ly Lạc bỗng dưng biểu hiện sự sung sướng, Mạc Thiên Khiếu nâng hai chân y đặt lên vai mình, cúi người ghé vào lỗ tai y thì thào
“Là chỗ này sao!?”
“Ah… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu!”
“Lạc…”
Một ngụm cắn cổ người yêu, Mạc Thiên Khiếu bắt đầu vận động nhanh hơn và đưa vào sâu hơn
“Như vậy, thoải mái không!?”
Chứng kiến Hạ Ly Lạc nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy nước mắt, dùng sức lắc đầu, cả khuôn mặt tựa như đang ngâm trong nước.
“Không thoải mái sao, ân?”
“Ah…Không!”
Thanh âm bỗng dưng biến cao, Hạ Ly Lạc bỗng dưng ngửa đầu ra sau, xuất ra chất dịch thành một đường vòng cung xinh đẹp. Không đợi cho y nghỉ ngơi, Mạc Thiên Khiếu lại bắt đầu ở trên người Hạ Ly Lạc mà trừu sáp
“Thiên, Thiên Khiếu…. Ah…. Thiên Khiếu… Tha cho, tha cho ta”
“Ân… Một tháng không gặp, mà ngươi lại muốn ta… Như thế nào có thể tha cho ngươi? Ân?”
“Aha ~ ta, ta sai rồi, Thiên Khiếu, Thiên Khiếu,… Ah ——”
“Ah ~ Lạc sai ở chỗ nào đây?”
“Ah… Không… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
“Gọi tướng công, gọi tướng công ta sẽ cho ngươi đi ra”
“Ah…”
Hạ Ly Lạc thẹn thùng nhìn Mạc Thiên Khiếu, gắt gao cắn chặt môi dưới của mình, không nói gì, không nghĩ rằng nam nhân này vậy mà ngừng lại. Rời khỏi cái chỗ kia, làm cho y thập phần khó chịu, hẳn là muốn cho y không thoải mái.
“Thiên Khiếu… Đừng… Đừng như vậy…”
“Hừ!”
Mạc Thiên Khiếu hừ lạnh một tiếng, cúi người hôn lên cánh môi của Hạ Ly Lạc, một lần nữa cầm chặt cái chỗ kia
“Ngoan ~ gọi tướng công ~”
Hạ Ly Lạc bị hắn làm cho mặt mũi tràn đầy nước mắt, ngăn không được thấp giọng ồ lên khóc. Nhưng nam nhân không vì vậy mà dừng tra tấn y, mà ngược lại làm tăng lên. Hạ Ly Lạc cuối cùng không chịu được tra tấn như vậy, mắt đỏ lên, dùng giọng nứt nở khàn khàn mà nói
“Tướng công…”
“Ngoan…”
Mạc Thiên Khiếu nâng dậy cái chỗ trướng đau kia, một lần nữa đưa vào mật động. Hai người đều cảm thấy một thân dễ chịu. Hắn đem tất cả những tưởng niệm nhớ nhung tích tụ trong một tháng này mà trả lại cho người kia
“Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
Cảm thấy nam nhân lui về sau, Hạ Ly Lạc liền đổi giọng
“Tướng công! Tướng công… A…”
“Ngoan…”
“Ah… Không… Ta, ta không được, Thiên Khiếu…”
Âm thanh mang theo nức nở làm cho nam nhân càng thú tính đại phát, không chút nào thương tiếc mà tiếp tục dùng lực mà trừu sáp.
“Giờ chỉ mới bắt đầu, như thế nào đã là không được? Không cần phải nói như vậy ~ Lạc nhi, ngươi phải là sửa cái tật xấu khẩu thị tâm phi này của mình đi”
“Ngươi, ngươi hỗn đản! Ah ——
Bỗng nhiên bị một lực lớn hơn xâm nhập, Hạ Ly Lạc hai mắt đẫm lệ mông lung trừng mắt liếc tên đầu xỏ gây nên.
“Là ai chủ động trước đây, ân!?”
“Hỗn đản… Ah, ân… Không… Không được… Chậm, chậm một chút… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
“Ta hỗn đản hay không ngươi không phải là rõ ràng nhất?”
“Ah ——”
Thiên Khiếu là thay đổi bao nhiêu tư thế, làm mấy lần? Y toàn bộ cũng không biết rồi, y chỉ duy nhất biết được là cái tên hỗn đản không có tiết chế đem y làm đến mức bất tỉnh. Y không phải là bỏ ra một tháng để xác định tình cảm của mình hay sao? Dùng điều đó đổi lấy tức giận như thế này à… Đáng thương cho cái mông nhỏ của y.

Aha ~ Cáp ~ Chư vị xem qua ~ Muốn biết hậu sự thế nào xin nghe hạ hồi phân giải

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: *che mặt* Lần thứ hai viết H. Trải qua các diễn đàn Post Bar các loại H văn, suốt một tuần lễ, rốt cục đã viết ra được rồi, còn viết được dài như vậy… Ông trời ơi… hoàn toàn không có dũng khí quay đầu lại xem ah. Aha ha ha, ta vẫn là rất thú vị ~
--- 0 ---

Y Lam: Ta cũng là lần lần thứ 2 edit cảnh H này a~ >/////<(lần thứ nhất là ở chương 1). Còn đâu trái tim trong trắng 1 thời thiếu nữ… ủa lộn 1 thời hủ nữ của ta Ọ_Ọ. Mà nói thật chứ ngồi edit mà muốn toát cả mồ hôi hột hức hức hức. Đọc H thì dễ nhưng mần cảnh H rồi mới biết nó khó (╥╥). Thương cho thân ta khơm nè!? Thương thì nhớ ủng hộ ta nha ( ˘ ³˘)♥ 

Trẫm đích hoàng hậu - Chương 1

Chương 1

Ban đêm gió lớn, vạn vật đều im lặng, trong tẩm cung của đế vương thắp một chiếc đèn dạ minh châu sáng ngời, đế vương dáng người to lớn cao ngạo ngồi trên giường rồng phủ trên người bộ tơ lụa thượng đẳng màu vàng sáng. Hắn hứng thú dạt dào nhìn trước mắt người nào đó một thân hắc y hai gò má ửng hồng, thần sắc mất tự nhiên.
Hắc y nhân cầm kiếm trên tay từng bước từng bước một đi về phía Mạc Thiên Khiếu, trong mắt lộ rõ vẻ tức giận. Hắc y nhân hơi thở nặng nề, sắc mặt phấn hồng, mỗi bước đi đều có chút khó khăn. Y dựa vào cây cột, từ từ nhắm hai mắt, trong nội tâm cười khổ, chính mình tại sao lại chạy đến nơi này!?
Đế vương hai chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, cười mà như không cười, âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên
“Hạ đại hiệp đêm khuya đến đây, có chuyện gì thế?”
Hắc y nhân cố sức đi qua, cuối cùng y bước tới trước một bước, vứt bỏ kiếm trong tay, một hơi dạng chân trên đùi của đế vương, cả người nóng rực đã biểu hiện được trạng thái của y lúc này.
“Hạ đại hiệp vì sao sắc mặt ửng hồng, hô hấp nặng nề thế?”
Bỏ qua ánh mắt nóng bỏng kia, Mạc Thiên Khiếu hai tay chống ra sau, con ngươi màu đen lóe ra nguy hiểm. Hắn từ trên xuống dưới đánh giá cái người không an phận ngồi trên đùi hắn, người nọ phát ra âm thanh than nhẹ, đôi chân thon dài như có như không cọ cọ cái đùi kiên cố của hắn, thân thể từng chút từng chút cúi xuống, thẳng đến nhào vào ngực hắn. Ngay sau đó, hắn cảm thấy địa phương nào đó của mình bị bàn tay ấm áp bao trùm.
“Ân…”
Mạc Thiên Khiếu ngâm khẽ một tiếng. Một lát sau, hắn cười nói
“Ah~ Hạ đại hiệp như thế nào lại hào hứng như vậy? Có lẽ nào là chờ mong trẫm có qua có lại à!?”
Cái câu cuối cùng kia, Mạc Thiên Khiếu cố ý ghé vào tai Hạ Ly Lạc mà nói. Một hồi gió mát luồng vào tai Hạ Ly Lạc, y toàn thân run tẩy, rốt cuộc nhịn không được hôn lên môi Mạc Thiên Khiếu. Môi Hạ Ly Lạc dính chặt vào môi Mạc Thiên Khiếu, y bắt chước Mạc Thiên Khiếu duỗi lưỡi ra cuốn lấy lưỡi Mạc Thiên Khiếu mà mút thỏa thích. Không biết làm sao mà người chủ động mọi ngày mà bây giờ không có tí ti xúc động, thật sự là tức chết y rồi. Y là chưa bao giờ chủ động lần nào, nếu không phải lần này y bị trùng mê hồn tán thì làm sao mà y há có thể dễ dàng tha thứ cho mình khi làm những việc này.
“Ah, ân…”
Xé rách quần áo của Mạc Thiên Khiếu, dùng ánh mắt ra hiệu rằng hắn hãy chủ động. Không biết làm sao mà Mạc Thiên Khiếu như là không thấy được, tiếp tục dùng con ngươi đen thẫm nhìn y
“Mạc Thiên Khiếu… ngươi…”
“Ân? Hạ đại hiệp muốn trẫm làm như thế nào đây!?”
Mạc Thiên Khiếu cúi đầu liếm mặt người nọ, dùng răng của mình nhẹ nhàng cắn cắn tai người nọ, thổi một hơi vào bên trong, cười nói
“Là như thế này sao?”
“Ah….”
Bỗng nhiên bị bàn tay thô ráp to lớn bao phủ lên địa phương khó nói, Hạ Ly Lạc nhịn không được kêu lên, hai mắt mông lung đầy sương mù. Hạ Ly Lạc lung tung xé quần áo Mạc Thiên Khiếu, đem thân thể dán chặt vào hắn, cái này làm cho y có cảm giác thoải mái dễ chịu.
“Ân…”
Cả người Hạ Ly Lạc bị Mạc Thiên Kiếu khiến cho vô lực. Y cả người mềm nhũn ghé vào trong ngực Mạc Thiên Khiếu, hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân
“Ân… a…ah… không…. Đừng…. không được… Để cho ta, để cho ta…”
Dục vọng bỗng dưng bị Mạc Thiên Khiếu ngăn chặn, Hạ Ly Lạc một hồi khó chịu.
“Ân? Không được? Cái kia không tốt?”
Đế vương cười cười, quả thật không động thủ nữa. Chứng kiến mồ hôi lấm tấm trên trán của đối phương, hắn một ngụm hôn, nhẹ giọng hỏi
“Thật sự không được?”
Hạ Ly Lạc chịu đựng cảm giác muốn vuốt ve, vươn tay vuốt ve khắp người Mạc Thiên Khiếu, bờ môi nịnh nọt hôn hôn hắn, ẩn ẩn phát ra âm thanh mê người. Thẳng đến khi Mạc Thiên Khiếu gầm nhẹ một tiếng, dùng lực chuyển đổi vị trí của hai người.
“Một tháng không gặp, Hạ đại hiệp ngược lại là nhiệt tình không ít~”
Mạc Thiên Khiếu cười cười, dần dần buông lỏng tay ra. Hắn một tay cầm hai tay của Hạ Ly Lạc khóa ở trên, môi như có như không lướt qua chân mày của y, sống mũi, bờ môi, cái cổ, kế tiếp chính là lồng ngực cứng rắn vì tập võ từ nhỏ của y.
“A…~ ah ~…”
Hạ Ly Lạc ở trên vai Mạc thiên Khiếu cắn một ngụm để phát tiết. Hạ Ly Lạc hai mắt mê ly, sau thất thần một lát, y lại cảm giác cái địa phương kia có một cảm giác khó nói nên lời.
Mạc Thiên Khiếu vào lúc y thất thần, hé miệng, một ngụm cắn cái điểm nho nhỏ hồng nhạt trên ngực. Thời gian dần qua, nghe được âm thanh động tình của Hạ Ly Lạc, hắn vẫn không quên cười nói
“Thật sự không được sao? Nếu như Hạ đại hiệp nói không muốn, trẫm sẽ không ép buộc”
Sau khi nói xong, hắn tinh tế quan sát phản ứng của Hạ Ly Lạc. Chứng kiến mặt đối phương xấu hổ mặt đỏ lên nhưng vẫn là cậy mạnh một câu cũng không nói.
“Ân? Hạ đại hiệp không nói, vậy thì trẫm cũng không dám động”
Nói xong Mạc Thiên Khiếu thật sự buông Hạ Ly Lạc ra, bộ dáng muốn đứng dậy ly khai. Hạ Ly Lạc giờ phút này không thể nào suy nghĩ được nữa rồi, y đã sớm bị kích thích đến thần trí mơ hồ, như vậy thì làm sao có thể buông tha cho Mạc Thiên Khiếu ly khai!? Kéo người kia về, chủ động ngồi trên người hắn, hai tay sờ soạng lung tung mà ngay cả chính y cũng không biết mình đang làm gì. Hai mắt mờ mịt nhìn Mạc Thiên Khiếu tâm ý muốn trêu chọc, Hạ Ly Lạc căn bản cũng không biết, hiện tại chỉ cần mình chủ động nhúc nhích như vậy thì lập tức người nọ sẽ bổ nhào đến. Cảm thấy Hạ Ly Lạc đã hoàn toàn trầm luân trong khoái cảm, Mạc Thiên Khiếu lộ ra vẻ đắc ý tươi cười
“Lạc… không thể làm như thế được…”
“Ô… không, đừng ngừng lại… Thiên Khiếu, Thiên Khiếu…”
Nghe được Hạ Ly Lạc hô tên của mình, Mạc Thiên Khiếu dĩ nhiên thập phần cao hứng, từ dưới gối lấy ra thuốc mỡ thượng hạng ngự y cho hắn, hắn sung sướng hít hà mùi vị thuốc mỡ thơm ngát. Mà giờ phút này, Hạ Ly Lạc bởi vì sự hờ hững của Mạc Thiên Khiếu mà cảm thấy hết sức bất mãn, y lửa nóng khó nhịn, tên kia chẳng lẽ nhìn không ra y trúng mê hồn tán sao!? Còn nhàn nhã như vậy!
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, sẽ bị thương đấy… Ah… Ngươi đang sờ ở đâu…”
Mạc Thiên Khiếu một hồi gầm nhẹ, hắn cố gắng hít sâu vài cái, nhìn xem thần sắc mê loạn của Hạ Ly Lạc, cặp con ngươi màu đen kia phản chiếu khuôn mặt của mình, hắn không thể chờ đợi được mà giữ chặt cánh tay của Hạ Ly Lạc, đưa cho hắn lọ thuốc mỡ, hưng phấn nói
“Lạc, tự mình đến”
“Ân… ah… Không, không được…”
Cho dù y có khát như thế nào, dù không còn lý trí như thế nào, thì vẫn biết rõ Mạc Thiên Khiếu là có ý gì. Hạ Ly Lạc mặt mũi đỏ bừng, ngay cả đến lỗ tai cũng đỏ lên. Chỉ là ngẫm lại, y đã cảm thấy thẹn, muốn y tự làm cái chuyện kia… Thiên a~, làm sao có thể.
Hạ Ly Lạc đáng thương nhìn Mạc Thiên Khiếu, hi vọng hắn có thể nhanh lên một chút làm giảm bớt nỗi thống khổ của mình nhưng Mạc Thiên Khiếu chỉ nhàn nhạt nhìn y một cái liền đem đầu chuyển qua một bên. Hạ Ly Lạc cơ hồ muốn khóc lên rồi, y cúi người xuống, duỗi cái lưỡi mà nịnh nọt liếm láp cánh môi của nam nhân, ngọt ngào gọi
“Thiên Khiếu, Thiên Khiếu ~”
Mạc Thiên Khiếu thiếu chút nữa liền không nhịn được mà bổ nhào lại rồi, nhưng nghĩ đến không được làm tận một tháng, hắn cắn răng, thò tay nắm chỗ kia của Hạ Ly Lạc, liếm liếm môi y
“Ngoan~ chính mình tự đến”
Ah ồ ồ muốn biết phần sau như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải ~
--- 0 ---
Y Lam: *đen mặt* người này… hừ… mặt dày công, vô sỉ công a~ () Mà quên, xin chúc mừng một cái hố nữa đã được đào nha *tung bông tung bông*. Mà klq chứ lần đầu tiên ta edit H a~  có gì sơ sót thì m.n bỏ qua cho ta nhé (^ω^)

Trọng sinh chi tang thi mạt thế - Chương 9

Chương 9: Hoài nghi

Trong phòng truyền đến một âm thanh vô cùng quen tai.

“… Ngươi cũng đã tới tuổi lập gia đình. Ta cũng đã cùng với Thanh Long bang bang chủ thương lượng qua, Thanh Long bang đại tiểu thư Long Ý Phi nhỏ hơn ngươi hai tuổi, nàng năm nay mới tốt nghiệp đại học, văn võ đều biết, tính tình cũng ổn. Thanh Long bang luôn cùng chúng ta giao hảo, Long Bang chủ cùng ta đều cảm thấy ngươi với nàng môn đăng hộ đối, nếu đám cưới, Bạch Hổ Đường chúng ta sẽ có được sự hỗ trợ rất lớn từ Thanh Long bang.”

Diệp Phong nghi hoặc dán tai lên cửa, cậu nhận ra đó là tiếng của Triển bang chủ đã qua đời – Triển Khiếu Thiên.

── Chuyện gì vậy?

“Con sẽ không cưới Long Ý Phi.” – Âm thanh này càng thêm quen thuộc, là Triển Tiêu.

“Ngươi thích Diệp Phong” – Âm thanh Triển Khiếu Thiên tiếp tục truyền đến – “Ngươi không nói, ta cũng biết!”

Choang – tiếng cái chén vỡ vụn.

“Ngươi cũng không nghĩ lại, ngươi là thiếu chủ của Bạch Hổ Đường, tương lai ta chết, Bạch Hổ Đường này chính là của ngươi! Tương lai còn có thể là con của ngươi, cháu của ngươi! Ngươi là muốn Triển gia tuyệt hậu sao!? Sao ngươi không nghĩ lại, ngươi cùng với Diệp Phong, Diệp Thu Lâm sẽ đồng ý sao!? Thế cục trong bang đâu phải là ngươi không rõ, Diệp Thu Lâm nắm một phần ba thế lực trong bang. Diệp Thu Lâm cùng Hạ Cừu Thuyên lúc trước cùng ta giành quyền, hắn cứu Hạ Cừu Thuyên một mạng. Hiện tại Hạ Cừu Thuyên tuy nói rút lui ở ẩn nhưng người của hắn trong bang vẫn còn. Diệp Thu Lâm nếu nhằm vào ngươi, Hạ Cừu Thuyên nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, ngươi cho rằng ngươi có thể ở dưới thế lực của bọn họ chống đỡ bao lâu?”

Thanh âm Triểu Tiêu ẩn ẩn mang theo tức giận – “Bạch Hổ Đường là của con, Diệp Phong cũng là của con! Diệp nhị thúc bên kia, con tự nhiên sẽ xử lý tốt.”

── Xử lý!? Hắn làm sao mà xử lý!?

Thanh âm Triển Khiếu Thiên lại vang lên – “Sớm biết rằng ngươi sẽ coi trọng tên khốn đó, ta năm đó liền khuyên Diệp Thu Lâm cho hắn xuất ngoại. Hiện tại thì tốt rồi, hắn khiến Triển gia chúng ta tuyệt hậu! Bạch Hổ Đường này không thể rơi vào tay của Diệp gia! Ngươi phải hảo hảo kết hôn với Long Ý Phi.”

Triển Tiêu thản nhiên nói – “Ta biết.”

Diệp Phong đầy bụng hồ nghi, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, đẩy cửa đi vào thư phòng – “Tam thúc.”

Hạ Cừu Thuyên đang đứng trước chỗ máy CD như có chút đăm chiêu, thấy cậu tiến vào, nhanh chong bấm nút tạm dừng – “Tiểu Phong, con đến!”

“Đó là cái gì?” – Diệp Phong chỉ vào máy CD, gọn gàng dứt khoát hỏi.

Hạ Cừu Thuyên do dự một chút nói – “Buổi sáng, cha của con sai người đưa CD lại đây. Bên trong là ghi âm cuộc đối thoại giữa Triển Khiếu Thiên cùng Triển Tiêu.” – Hắn lại từ trên bàn, cầm lên một lá thư – “Còn có cái này.”

Diệp Phong nhận lấy thư, trên lá thư có viết tên cậu, cậu nhận ra nét chữ kia, là của cha cậu. Cậu nhanh chóng xé mở phong thư, bởi vì quá vội vàng cùng kích động nên mấy ngón tay không tự chủ được mà run rẩy. Cậu hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, nhìn bức thư.

[ Tiểu Phong,
Khi con đọc được bức thư này, ta hẳn là không còn ở nhân thế. Có rất nhiều nội tình ở trong bang mà ta không muốn con biết, hiện tại, con nên học cách để tiếp nhận cùng xử lý việc này.
Tình huống trong bang thực sự không vững vàng như con nhìn thấy. Thân thể Triển Khiếu Thiên ngày càng không tốt mà Triển Tiêu còn chưa hoàn toàn thành lập thế lực của mình. Hơn phân nửa huynh đệ trong bang đều cùng chúng ta vào sinh ra tử nhiều năm, đối với bọn họ, Triển Tiêu chẳng qua là một cậu bé chưa biết chuyện đời, không đủ để lãnh đạo thế cục.
Tiểu Phong, con cùng Triển Tiêu luôn cùng nhau, ta vẫn cho rằng ta nên giúp hắn một phen nhưng thẳng đến mấy ngày hôm trước ta mới phát hiện, nguyên lai Triển Khiếu Thiên căn bản không xem ta là huynh đệ. Trong mắt cha con Triển gia, chúng ta chẳng qua là cái gai mà thôi, lúc trước con thiếu chút nữa gặp không may, điều này khiến ta không thể chần chờ nữa.
Tiểu Phong, Triểu Tiêu đối với con không có hảo ý, con không thể tin hoa ngôn xảo ngữ của hắn. Hắn tiếp cận con là muốn tiếp cận thế lực của chúng ta, con phải cẩn thận với hắn, không được chắp tay đưa thế lực của chúng ta cho hắn, cũng không được trở mặt cùng hắn. Hạ tam thúc của con là người có thể tin tưởng. Hắn so với con lão luyện hơn, nếu con cần, liền tìm hắn giúp đỡ. Nếu con nguyện ý, hắn có thể giúp con cao chạy xa bay, đến nơi mà Triển Tiêu không tìm được con.
Diệp Thu Lâm. ]

“Triển Tiêu…” – Hai tay Diệp Phong run rẩy, không thể nào tin nổi – “Cha con chết cùng hắn có liên quan?”

Hạ Cừu Thuyên lắc đầu – “Lúc ấy ta không có ở đó, cũng không biết được rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Nghe nói Triển Tiêu đã phái người đem thi thể cha con hạ táng. Ta phái người đi thăm dò xung quanh, có lời đồn là cha con tự sát, có lẽ Triển Tiêu làm thế là để giữ gìn thanh danh của cha con, cũng có lẽ… việc này không đơn giản như vậy.”

“Ý thúc là… Cha của con không hẳn là tự sát?” – Nước mắt Diệp Phong dâng lên, cậu dùng lực trừng mắt, nhìn về phía Hạ Cừu Thuyên – “Không. Triển Tiêu làm sao có khả năng giết chết cha con? Hắn, hắn hôm qua mới… Hắn không có lý do làm như vậy.”

“Ta không biết Diệp nhị ca có phải hay không là tự sát. Nhưng là, ta cũng nghĩ không ra Diệp nhị ca có lý do gì mà tự sát. Ta chỉ có thể nói việc này là có điểm đáng ngờ.” – Hạ Cừu Thuyên nói – “Triển bang chủ vừa mới chết không lâu, hiện tại trong bang sẽ loạn, Diệp nhị ca trong bang nắm giữ hơn phân nửa thế lực, thật chọc người ta đỏ mắt. Tục ngữ nói: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng”, hôm nay Diệp nhị ca xảy ra chuyện khi đang ở cùng với Triển Tiêu, con có thể cam đoan là không phải hắn làm?”

Diệp Phong lấy tay lau nước mắt, trầm mặc không nói.

“Tiểu Phong, kế tiếp con muốn là sao đây? Diệp nhị ca từng nói qua với ta, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì ta sẽ đưa con xuất ngoại nếu con muốn.”

Diệp Phong nhắm hai mắt lại, một lát sau, cậu hạ quyết tâm mở hai mắt ra – “Con muốn điều tra hết thảy mọi chuyện. Nếu thật sự là Triển Tiêu làm… nếu thật là hắn… Con sẽ vì cha con mà báo thù.”

Hạ Cừu Thuyên gật đầu – “Một khi đã như vậy, ta nhất định sẽ giúp con. Chỉ là hôm nay lúc Triển Tiêu đi gặp cha con, hắn chỉ mang theo một vài người thân tín. Hiện tại, thi thể cha con đã hạ táng, phỏng chừng là nếu có chứng cứ ở nội đường Bạch Hổ thì cũng đã bị thanh lý sạch sẽ. Nếu con đi tìm người của Triển Tiêu để hỏi, chỉ sợ cũng hỏi không ra chân tướng.”

“Vậy thì làm sao đây!?” – Diệp Phong kiềm chế lại nước mắt muốn rơi – “Hiện tại trong bang phát sinh chuyện gì, con hoàn toàn không biết. Lúc trước, người con tín nhiệm nhất là Triển Tiêu, hiện tại đột nhiên xảy ra chuyện này, cha con để lại thư nói con đừng tin hắn. Còn có, còn có đoạn ghi âm vừa rồi…” – Cậu đột nhiên nhìn về phía máy CD – “Tam thúc, phát ghi âm kia lại một lần nữa đi.”

Hạ Cừu Thuyên gật đầu, nhấn nút phát. Thanh âm Triển bang chủ lần nữa từ trong máy truyền ra, Diệp Phong đi qua, chỉnh âm thanh lớn lên, trong đó còn có thoáng qua âm thanh của những người luyện tập Thái Cực quyền. Diệp Phong nhận ra được âm thanh kia, cậu ở Bạch Hổ Đường lớn lên, buổi sáng mỗi ngày, trong hoa viên đều có những lão nhân luyện tập Thái Cực quyền, âm thanh kia vang vọng đến độ mỗi một góc trong bang đều nghe được. Cậu nhắm mắt lại, nghe thật kỹ đoạn đối thoại, tưởng tượng Triển Tiêu làm thế nào mà đối mặt với cha hắn, từ đầu trầm mặc đến lúc ẩn nhẫn tức giận đến cuối cùng thỏa hiệp. Diệp Phong có thể miêu tả mỗi một vẻ mặt của Triển Tiêu trong đầu nhưng mà Triển Tiêu như vậy có điểm xa lạ. Cậu có ý đồ là từ trong đoạn ghi âm này tìm điểm khả nghi nhưng đó thật là giọng của Triển Tiêu, cậu nghe nhiều năm như vậy, không sai được. Âm thanh của Thái Cực quyền từ đầu đến cuối đều liền mạch, đối thoại cũng thập phần thông thuận.

── Nếu… nếu nói ghi âm này là thật…

Cậu cho phát một lần nữa, lần này tập trung vào tin tức của cuộc đối thoại.


Triển Tiêu muốn cùng Long Ý Phi – con gái Thanh Long bang kết hôn… Lúc trước có nghe được tin đồn này trong bang nhưng Triển Tiêu nói không cần phải để ý đến lời đồn… Triển bang chủ cho rằng thế lực của cha cùng Tam thúc sẽ uy hiếp đến Triển Tiêu… Này giống với nội dung trong thư của cha… Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân khiến Triển Tiêu đối với cha…? Triển Tiêu nói là sẽ xử lý cha… hắn làm sao mà xử lý? Động thủ cùng cha sao? Diệp Phong nghe xong đoạn cuối cùng, cậu nhớ tới thời điểm mẹ qua đời, cha sợ chính mình mỗi ngày ra ngoài chém chém giết giết sẽ không thể nào chăm sóc tốt cho cậu, nghĩ muốn đem cậu ra nước ngoài. Kết quả là Triển Khiếu Thiên thuyết phục cha, khiến cho cậu  lớn lên cùng Triển Tiêu. Có lẽ ngay từ đầu, đây là một nước cờ của Triển Khiếu Thiên, lợi dụng cậu để khống chế thế lực của cha? Nhưng Triển Khiếu Thiên khi đó không ngờ tới là Triển Tiêu coi trọng mình. Nhưng là… Triển Tiêu luôn miệng nói yêu mình, xoay người lại có thể xuống tay với người mà mình yêu nhất… Diệp Phong hoàn toàn hồ đồ. Này, rốt cuộc là làm sao!?

Trọng sinh chi tang thi mạt thế - Chương 7 & 8

Chương 7: Đêm đầu tiên ( Thượng )

Vì Tường tử đã tử vong một lúc, máu chảy ra cũng không nhiều, không tính là xung quanh tràn đầy máu. Nhưng Tường tử dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm của mình, ở trước mặt mình đột nhiên biến thành tang thi, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu mấy. Hiện tại, bên ngoài căn tin đều là tang thi, bất luận hỏa thiêu hay mai táng thi thể của Tường tử đều không được. Ở một góc căn tin, Chu Cẩn sai người tìm mấy tấm plastic lớn che lên thi thể của Tường tử, mắt không thấy tâm tự nhiên tĩnh.
Triển Tiêu đi rửa mặt, sau đó ngồi lại chỗ của mình. Chu Cẩn cởi bỏ khẩu trang cùng bao tay, rửa sạch tay, ngồi xuống
“Ta vửa mới kiểm tra thi thể của Tường tử, không phát hiện vết thương. Cho nên suy đoán lúc trước có thể đúng. Bệnh độc này có thể bị lây không thông qua vết cắn”
“Ngươi có suy nghĩ gì mới?” – Triển Tiêu hỏi
“Nói như vậy, bệnh độc truyền nhiễm đơn giản thông qua không khí, nước, đất, thực vật, trực tiếp tiếp xúc hoặc gián tiếp tiếp xúc. Lúc này, virus hẳn là nhằm vào gen của cơ thể người, ta đoán chừng virus này tồn tại trong dịch bên trong cơ thể con người. Cho nên tỷ như bị cắn hay bị cào là tiếp xúc trực tiếp dẫn đến lây nhiễm. Đồng thời, trên người không có bị thương, nhưng tiếp xúc với dịch của người bị nhiễm bệnh thì cũng sẽ bị lây. Bất quá, căn cứ vào một phần tư liệu của thuốc này mà Triển bang chủ đưa cho ta, ta nghĩ, loại virus này chỉ có thể tồn tại trên cơ thể con người một thời gian ngắn”
“Bao lâu?” – Triển Tiêu hỏi
“Có lẽ là nửa giờ… Nếu nhiệt độ thấp, khả năng kéo dài đến ba giờ” – Chu Cẩn không chắc lắm nói – “Này nói đến cùng chỉ là suy đoán của ta, có khả năng sẽ chênh lệch rất lớn”
Mọi người trầm mặc. Bọn họ lúc trước giết tang thi, ít nhiều gì cũng dính phải máu cùng óc của nó. Nếu như vậy, bọn họ có thể sẽ biến thành tang thi…
“Tiểu Liễu, Tường tử là khi nào xuất hiện bệnh trạng?” – Diệp Phong đột nhiên hỏi.
“A… Hình như là hai giờ trước. Hắn nói có chút không thoải mái, bắt đầu đổ mồ hôi, tay chân cũng cứng ngắc.” – Tiểu Liễu cố gắng nhớ lại – “Cũng không có công kích người khác, chỉ là tính tình không được tốt”
“Tường tử không có đi bệnh viện” – Cường tử đột nhiên nói
“Như vậy, hắn hẳn là bị lây nhiễm từ những người đi bệnh viện về. Nói vậy là đại khái trải qua sáu, bảy giờ mới bắt đầu xuất hiện bệnh trạng. Hai, ba giờ sau liền tử vong, tử vong thì chắc chắn sẽ biến thành tang thi” – Chu Cẩn nói – “Nếu nói bọn người ngày hôm qua nhập viện là nhóm thứ nhất bị lây nhiễm. Bác sĩ, hộ sĩ cùng A Minh là nhóm thứ hai. Như vậy, Tường tử có thể xem là nhóm thứ ba bị lây nhiễm. Tính theo hắn cũng nhóm đầu tiên hóa thành tang thi cách nhau một thời gian tương đối dài, virus có khả năng là sẽ tiến hóa. Cho nên mọi người trước xem thời gian ủ bệnh là mười hai giờ. Từ giờ trở đi, bất luận kẻ nào có cảm giác không thoải mái liền nói cho ta biết, ta từng xem qua tư liệu về loại thuốc kia, nếu cho ta đầy đủ tin tức cùng công cụ, nói không chừng ta có khả năng tìm ra phương pháp chữa bệnh”
“Ân” – Triển Tiêu gật đầu – “Từ giờ trở đi, mọi người phải tự cẩn trọng, mở to hai mắt, chú ý người bên cạnh của mình. Nhưng không cần quá độ mẫn cảm, chỉ có người bị lây nhiễm, chân chính tử vong mới có thể nổ súng, tránh ngộ sát. Đêm nay, phân thành ba đội để gác đêm. Buổi sáng ngày mai, chúng ta tới khu nhà ở thanh lý tang thi, tập trung những người còn sống lại, sau đó chọn lựa nơi thích hợp để làm căn cứ. Rồi mới mang vài người đi ra ngoài xem xét tình huống bên ngoài. Nếu tình huống khẩn cấp, cả thành thị đều là tang thi, chúng ta trở về hảo hảo chuẩn bị tài nguyên”
Trương thẩm các nàng vừa lúc bưng đồ ăn ra – “Thực vật bây giờ vẫn còn, hôm qua mới nhập về gạo cùng thịt nên không thiếu. Hiện tại nước còn chưa cúp, chúng ta vừa mới hứng đầy mấy thùng để dự trữ. Bọn Lâm tử còn đang hỗ trợ bê nước”
Triển Tiêu gật đầu – “Thừa diệp bây giờ mọi thứ còn chưa bị cúp, mọi người nhanh chóng đem đèn pin nạp đầy điện, lại đem nến, diêm cùng bật lửa để dự trữ”
Đồ ăn nóng hầm hập tại thời điểm này có thể trấn an lòng người. Tuy rằng phát sinh nhiều chuyện, tâm tình ai cũng không thoải mái nhưng dù sao cũng vừa mệt vừa đói, cơ hồ đều là ăn đến lang thôn hổ yết. Khi trong bụng tràn đầy đồ ăn, mới thật sự có cảm giác sống dậy.
Vài vị đại thúc đại thẩm, trẻ em cùng phụ nữ đương nhiên sẽ không gác đêm. Triển Tiêu đem những người trẻ tuổi, cường tráng phân thành ba tổ. An bài tốt thời gian gác đêm xong, anh đi đến bên cạnh Diệp Phong. Hầu hết những cái bàn trong căn tin đều dựng thẳng lên để chặn cửa, những cái còn lại liền để cho người lớn tuổi, phụ nữ cùng trẻ em sử dụng. Cũng may căn tin lúc nào cũng có người quét tước, nên sàn nhà lúc này cũng không tính là bẩn, rất nhiều người lấy báo trải xuống rồi nằm lên đó mà ngủ. Đại khái xuất phát từ tâm phòng ngự, Diệp Phong không có đứng cùng mọi người, mà tìm một nơi đứng riêng, bên cạnh là cái bàn ăn. Cậu giờ phút này ngồi dưới đất, tựa vào bàn ăn, tay thì ngoạn ngoạn con dao.
“Chúng ta là tổ thủ vệ đầu tiên” – Triển Tiêu nói
“Ân” – Diệp Phong không yên lòng đáp. Cậu ngồi ở vị trí này, quét mắt một cái là có thể nhìn thấy cả căn tin. Cậu đảo mắt, nhìn qua mọi người, những người được phân trực đêm đều nhanh chóng tìm chỗ nghỉ, tranh thủ chợp mắt một lúc trước khi đến phiên trực. Chu Cẩn cũng là tổ đầu tiên, hắn đang buồn rầu ngồi viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy, lâu lâu hắn liếc mắt lên một cái.
“Lúc buổi chiều ta thấy ngươi, cả người ngươi đều là máu…” – Diệp Phong đột nhiên nói
“Ân, anh biết. Vừa rồi anh cũng bị dính máu” – Triển Tiêu tựa vào bàn, châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, chậm rãi đem khói phun ra – “Nếu em phát hiện anh biến thành tang thi, nhớ rõ, một phát bắn ngay đầu anh”
Diệp Phong không đáp lại anh mà chuyển đề tài khác – “Ngươi tính toán hôm nay cùng ta ngả bài?”
“Đúng” – Triển Tiêu ngửa đầu nhìn trần nhà, lại hút một hơi
“Cho nên chuyện tối hôm qua cũng là do ngươi dựng nên?” – Diệp Phong nén tức giận hỏi – “Tỏ tình với ta, còn thượng ta chính là muốn cho ta hôm nay thành thành thật thật ở trên giường?”
“Đúng” – Triển Tiêu không biết đang nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng nở nụ cười, phun ra một làn khói – “Hiển nhiên tối hôm qua anh còn không đủ cố gắng… Anh tuyệt không muốn cho em biết rõ chuyện này. Chu Cẩn nói với em?”
“Ân”
“Vốn theo kế hoạch của anh, em buổi sáng không dễ dàng thức dậy như thế. Chỉ cần anh và cha em thảo luận xong, đưa ông tới viện dưỡng lão. Việc này phải nên giải quyết trong hòa bình mới đúng” – Triển Tiêu nói – “Vốn là em không cần phải biết việc này. Nhưng  không nghĩ tới Diệp thúc lại xúc động như vậy, càng không nghĩ tới là em sẽ đến và thấy được việc này”

Chương 8: Đêm đầu tiên ( Hạ )

Hồi ức kiếp trước khiến Diệp Phong không khỏi xúc động.

“Nếu hôm nay ta không xuất hiện, có phải ngươi sẽ không nói cho ta biết cái chết của cha ta? Ngươi tính làm gì để khiến ta không biết?”

“Như vậy là tốt nhất…” – Triển Tiêu nói

“Tốt con khỉ!” – Diệp Phong đem dao đang cầm cắm lên bàn, bổ nhào vào Triển Tiêu, nắm lấy cổ áo anh – “Họ Triển kia, ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì? Ngươi muốn nuôi ta theo cảnh cá chậu chim lồng a!? Đó là cha ta! Ngươi dựa vào đâu mà tự ý lừa gạt ta!?”

Triển Tiêu nhìn chằm chằm cậu – “Cho nên em muốn anh nói cho em biết: Người cha mà em vẫn luôn thần tượng – là phản đồ trong bang, cấu kết với người ngoài giết cha anh. Mà anh lại hại chết cha em, nhưng anh yêu em. Em hãy quên hết mọi thứ, cùng anh một chỗ được không?”

“Cái… cái gì?” – Diệp Phong sửng sốt, buông áo Triển Tiêu ra.

Triển Tiêu cười khổ – “Loại sự tình này, em muốn anh nói như thế nào? Cùng việc em biết tất cả rồi đau lòng thì anh nguyện ý ôm hết mọi thứ về mình, cho đến lúc chết đi!” – Anh lại rít một hơi thuốc – “Nhưng hôm nay, mọi thứ đều rối loạn. Đầu tiên là cha em tự sát, rồi em đột ngột xuất hiện, bây giờ còn có tang thi… A, đúng rồi, đừng quên, anh cũng có khả năng trở thành tang thi.”

“Ngươi sẽ không biến thành tang thi.” – Diệp Phong nói, không hiểu sao cậu có cảm giác hoảng hốt. Cậu hận Triển Tiêu tám năm, hiện tại mới biết mọi hận thù đều từ hiểu lầm mà ra, cảm giác trong lòng cũng khó mà quên đi. Nhưng hôm nay tang thi đột kích, có Triển Tiêu bên cạnh quả thật khiến cậu cảm thấy an tâm.

“Hy vọng như thế.” – Triển Tiêu nói. Anh tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này. Lẳng lặng dập tắt điếu thuốc – “Anh đi thủ bên kia.”

“Ừ.” – Diệp Phong tựa đầu vào chân bàn, nhìn Triển Tiêu đi tới một góc không người ngồi xuống rồi mới thu hồi tầm mắt, đem dao khi nãy cắm trên bàn nhổ ra, tiếp tục cầm trên tay chơi.

Bên ngoài truyền tới tiếng sấm, mưa bắt đầu rơi. Diệp Phong nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên nhớ tới chuyện kiếp trước, cũng vào ngày hôm nay.

++++++++++++++

Kiếp trước, ngày 25 tháng 12 năm 2012.

Diệp Phong ở trong phòng đi đi lại lại, từ buổi chiều, Địch thúc đã nói cho cậu biết tin tức cha cậu đã qua đời. Sau đó cậu liền bị đưa về phòng, ngoài cửa có hai người bảo tiêu, Triển Tiêu lại không có xuất hiện. Cậu muốn rời đi, lại bị bảo tiêu chặn lại, mời trở về phòng, tiếp đến cửa phòng bị khóa.

── Hết thảy đều không thích hợp. Triển Tiêu đâu? Hắn rốt cuộc đi nơi nào? Hắn có lẽ bề bộn nhiều việc.

Ở trong phòng, Diệp Phong một lần rồi một lần lặp lại những lời này, cậu hít sâu vài cái, bắt buộc chính mình ngồi xuống, tỉnh táo lại để phân tích mọi chuyện: Triển bang chủ mới qua đời không lâu, Triển Tiêu vừa mới tiếp nhận Bạch Hổ Đường, trong bang quả thực không giống đang loạn. Lúc này vốn là thời điểm rối loạn mà người có thể giúp Triển Tiêu lại… Nước mắt không thể chế trụ mà đọng trên khóe mắt, cậu hung hăng lấy tay quẹt đi. Đứng lên, lấy khẩu Desert Eagle nhét vào người, lấy chìa khóa xe.

── Sự tình không đúng. Cha cậu gặp chuyện không may, nhất định là có người muốn đối phó với Triển Tiêu, hiện tại Triển Tiêu có khả năng lâm vào nguy hiểm. Nay lại không biết có thể tin tưởng người nào trong bang hội, ngay cả hai bảo tiêu ngoài cửa, đều có khả năng không phải người của Triển Tiêu.

Nghĩ đến đây, Diệp Phong hít sâu một hơi, nhìn về phía cửa sổ.

── Không, có lẽ còn một người có thể tín nhiệm.

Bên ngoài trời bắt đầu có sấm sét, mưa bắt đầu nặng hạt, những người đi tuần tra quanh bang cũng tìm chỗ trú mưa. Diệp Phong nhìn thoáng qua cánh cửa đang khóa chặt, đẩy cửa sổ, nhảy xuống, men theo con đường nhỏ mà đi. Cậu đi một hồi liền tới bãi đổ xe, có lẽ vì mưa to nên trên đường đi, cậu không đụng người nào cả. Thoải mái né qua hai tiểu đệ đang trên đường trở về tránh mưa, cậu thành công vào được bãi đổ xe, khởi động xe, mở cửa bãi đổ xe. Đợi đến lúc có người phát hiện cửa bãi đổ xe mở, cậu đã ở trên xe, chạy như bay. Cậu muốn đi tìm Hạ tam thúc, người này năm đó cùng Triển bang chủ và cha cậu cùng nhau giành chính quyền, thẳng đến khi bị thương ở đùi mới dần dần rút lui, trước mắt cũng được xem là lão nhân trong bang. Mạng Hạ tam thúc năm đó là được cha cậu cứu về từ mưa bom bão đạn, vì vậy quan hệ hai nhà rất tốt. Hạ tam thúc đã nhìn cậu lớn lên, tuyệt đối có thể tín nhiệm. Nhà Hạ tam thúc ở ngoại ô thành phố, Diệp Phong ở trong mưa một đường phóng nhanh, cuối cùng dừng lại ở tiểu viện của Hạ tam thúc - Hạ Cừu Thuyên, một đường vọt vào, bảo tiêu ngoài cửa đều nhận ra được Diệp Phong nên cũng không ngăn cản, ngược lại còn mở cửa cho cậu. Lúc cậu cả người ướt sủng vọt vào cửa, Hạ Cừu Thuyên mặc một bộ đồ bạch sắc từ trên lầu hai đi xuống.

“ Mẹ Tôn, đi lấy khăn cho nhị thiếu lau người, lại đem trà nóng đến đây.”

“Tam thúc.” – Diệp Phong thở phì phò, đột nhiên có cảm giác được thả lỏng.

“Tiểu Phong.” – Hạ Cừu Thuyên đi qua, mặt âm trầm vỗ vai cậu – “Chuyện của cha con, ta đã nghe rồi.”

“Tam thúc.” – Diệp Phong hít hít mũi – “Con đến đây cũng là vì chuyện này”.

Hạ Cừu Thuyên tiếp nhận khăn từ tay mẹ Tôn, xoa xoa đầu Diệp Phong – “Trước đi lên tắm rửa, thay một bộ đồ khác, ta ở thư phòng chờ con.”

Diệp Phong kìm nén sự nôn nóng của mình, nhanh chóng bước lên lầu hai. Cậu trước đây thường ở nơi này chơi, Hạ tam thúc đã để cho cậu một căn phòng. Nhanh chóng tắm rửa, Diệp Phong đổi quần áo khô ráo, liền vội vội vàng vàng đến thư phòng Hạ Cừu Thuyên. Cậu vừa định đẩy cửa ra, lại nghe được cuộc nói chuyện bên trong.

“Tam gia, đây là CD mà sáng nay Diệp nhị gia sai người đưa tới.” – Một người bên trong nói.

Diệp nhị gia… Đó không phải là cha cậu sao?

“Diệp nhị ca? Đưa CD cho ta.” – Hạ Cừu Thuyên ­nói.


Diệp Phong nghe được tiếng bước chân, lập tức trốn vào một góc, nhìn thấy cửa thư phòng mở ra, thủ hạ của Hạ Tam – Ayew từ bên trong đi ra. Sau khi Ayew đi xuống lầu, Diệp Phong mới lại đi đến trước cửa thư phòng. Cậu cũng không lập tức đi vào mà đứng ở cửa lẳng lặng lắng nghe.

Trọng sinh chi tang thi mạt thế - Chương 5 & 6

Chương 5: Trinh thám ( Thượng )

Biệt thự của Tô trưởng lão nằm ở bên trái của Bạch Hổ Đường, cùng căn tin của Bạch Hổ Đường cách nhau một cái hoa viên. Trong tay Triển Tiêu là khẩu Barrett M95 có thể bắn được mục tiên trong vòng bán kính 1 – 2 km, lúc này lại bị Triển Tiêu xem như ống nhòm mà quan sát.
“Tại hoa viên có mười lăm con”
Triển Tiêu nói, ngắm bắn, bóp cò súng. Phát thứ nhất trúng bả vai của tang thi, anh bình tĩnh, bắn phát thứ hai, ngay đầu của tang thi
“Lâu lắm không dùng, có điểm mới lạ”
Diệp Phong từ chối cho ý kiến, đốt điếu thuốc – “Ân”
Kế tiếp, độ chuẩn xác của Triển Tiêu ngày càng tăng, mười lăm tang thi đều bị bắn trúng đầu. Anh thông qua ống ngắm, nhìn tình hình xung quanh
“Dường như còn có người sống”
“Chúng ta đi đến nhìn xem”
Diệp Phong vừa nghe liền đi xem, Triển Tiêu nhanh chóng đứng lên đuổi theo. Đến phía sau biệt thự của Tô trưởng lão nhìn xem tình huống bên ngoài
“Đây là…”
Diệp Phong không khỏi lắp bắp kinh hãi, bên ngoài đường đều là những chiếc ô tô đang bốc cháy vì va chạm, trên đường không hàng trăm con tang thi đang du đãng, xung quanh đều là máu tươi cùng tay chân, quả thực là tận thế. Diệp Phong nhịn không được cắn răng, người khác xuyên về đều là bàn tay vàng, có thể sửa sai lầm của kiếp trước, còn cậu, tại sao xuyên trở về liền gặp tang thi cùng tận thế? Triển Tiêu vỗ nhẹ vai cậu
“Đừng nhìn. Tường vây bên ngoài cùng hàng rào tương đối chắc chắn, tang thi bên ngoài xem như còn chưa vào được. Hiện tại cấp bách nhất là giải quyết đám tang thi ở bên trong, tập hợp những người còn sống”
Tang thi bên trong hoa viên đã bị giải quyết hết, bảy người thu thập tốt đồ đạc, hướng về phía căn tin của Bạch Hổ Đường mà phóng đi. Lúc bọn họ đến gần cửa căn tin, có người hướng bọn họ ngoắc tay – “Nhanh lên!!”
Bọn họ một hơi vọt vào căn tin, người nọ lập tức đóng cửa lại, khóa lại cẩn thận. Căn tin rộng lớn có thể chứa hàng trăm người nay trở thành khu tị nạn, trong căn tin hiện giờ có khoảng bốn mươi người.
“Lão đại” “Bang chủ” – Cường tử cùng Địch thúc đi lên – “Các người có sao không?”
“Chúng ta đều không có việc gì. Mọi người cũng ổn chứ?” – Triển Tiêu nói – “Chu Cẩn, kiểm tra cho mọi người”
Chu Cẩn đáp ứng một tiếng, đi vào trong đám người. Triển Tiêu buông cây súng trường, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn
“Tình huống như thế nào?”
Địch thúc trầm mặc  – “Không được tốt lắm”
Trong bang, mỗi ngày có đến hai ba trăm người ra vào, thêm người nhà của họ, ít nhất cũng phải năm trăm người. Nhưng hiện tại tụ tập ở đây, nhiều nhất là bốn mươi lăm người mà thôi, còn có vài người mang thương tích trên người. Chu Cẩn kiểm tra một lượt, có ba người bị thương, một bị trật khớp, một bị gãy chân, một bị thủy tinh làm bị thương. Cũng may ba người đều không phải bị tang thi làm bị thương, Chu Cẩn nhẹ nhàng thở phào.
Bốn mươi người này, có thể quản sự cũng chỉ có Cường tử  cùng Địch thúc, còn có hai huynh đệ theo Triển Tiêu nhiều năm – La Quỳnh, La Túc, còn lại là những người có địa vị tương đối thấp trong bang như là đại thẳm làm việc tại căn tin cùng a bá làm tạp dịch, còn có những lão nhân, phụ nữ, trẻ em.
“Có biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì không?” – Diệp Phong hỏi
Mọi người đồng nhất lắc đầu, Chu Cẩn nói – “Mọi người đem tất cả những gì mình biết nói ra, đặc biệt là sau khi phát sinh dịch tang thi mọi người đã làm gì?”
Cường tử dậm chân nói – “Lúc này nói có ích gì. Nếu lão đại đã bình an trở lại, chúng ta phải nên nhanh chóng tập hợp nhân lực, tới khu nhà ở cứu người”
Chu Cẩn lắc đầu nói – “Chúng ta đối với chuyện tang thi làm sao xuất hiện một thông tin cũng không biết, không biết là người bình thường có phải hay không bị lây nhiễm thành tang thi. Nếu bị lây nhiễm, thì lây qua con đường nào? Không khí, nước bọt hay tiếp xúc? Có phải hay không khi bị cắn hoặc cào bị thương mới biến thành tang thi. Nếu như bị lây nhiễm, thời gian ủ bệnh là bao lâu? Không biết rõ ràng, tùy tiện đi cứu người, lỡ nơi đó có nhiều tang thi thì sẽ dẫn đến chúng ta toàn quân bị diệt”
Cường tử không nói, ngồi xổm xuống đất, buồn bực không yên
Địch thúc nhìn về phía Triển Tiêu – “Bang chủ, các ngươi là từ biệt thự bên kia tới? Tô trưởng lão đâu?”
Triển Tiêu lắc đầu – “Người còn sống ở biệt thự bên kia đều ở đây. Tô trưởng lão đã qua đời”
“Này, Bạch Hổ Đường còn có những người khác sao?” – Diệp Phong hỏi
“Người đều ở đây” – Địch thúc nói – “Những người nơi này đều là lúc ấy ở nội đường Bạch Hổ theo hoa viên chạy tới đây. Chúng ta đem tang thi thanh lý rồi chạy vào đây. Còn chỗ khu nhà ở không có đi qua.”
Diệp Phong nhìn sắc trời – “Hiện tại mặt trời đã sắp lặn. Nghe nói buổi tối, tang thi hoạt động rất linh hoạt. Không bằng đêm nay, chúng ta nghỉ tạm tại căn tin này, buổi sáng ngày mai thì lại đó cứu người.”
“Nhưng là…” – Cường tử còn muốn phản bác, bị Địch thúc đè vai lại – “Chỗ khu nhà ở, mỗi nhà đều có cửa chống trộm, nếu đóng cửa lại thì đại khái cũng có thể chống đỡ một đêm. Trong nhà ai cũng còn một ít thức ăn, hiện tại nước cùng điện chưa bị ngắt, nói không chừng còn an toàn hơn so với nơi này.” – Cường tử nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng có lý.
“Chúng ta cứ ngồi ngốc ở trong này, không bằng Trương thẩm dẫn người đi là một ít đồ ăn” – Triển Tiêu nói – “Cường tử, ngươi dẫn người đem cửa sổ gia cố lại một lần. Chỗ nào có vẻ yếu, dùng cái bàn chặn lên. Lưu lại một vài cái lỗ nhỏ để có thể quan sát cùng bắn là được. Cam đoan có hai cửa ra vào để phòng ngừa vạn nhất.”
Hiện tại điện, nước, khí than đều có thể sử dụng, căn tin lại có sẵn đồ ăn, Trương thẩm đáp ứng một tiếng liền mang theo vài đại thẩm đi đến phòng bếp. Địch thúc không yên tâm để mấy nàng chính mình đi, gọi thêm hai tiểu đệ cầm súng đi theo
“Mọi người nói sơ qua tình huống đi” – Chu Cẩn lại nói – “Ta cùng Diệp Phong luôn luôn ở trong phòng nên không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trầm tư một lát, một nữ tử ôm hài tử mở miệng, Diệp Phong nhận ra nàng, nàng là lão bà của Tiền huynh đệ trong bang, mọi người đều kêu nàng là Tiền tẩu.
Tiền tẩu nói – “Ta buổi chiều nay mang tiểu Lâm đi tản bộ trong vườn, nhìn thấy A Minh từ bên ngoài trở về, gương mặt xanh mét. Ta vốn nghĩ tới định đi hỏi hắn có phải hay không không thoải mái, nhưng mà ta lại đang ôm tiểu Lâm. Sau đó, Lâm Kì ca qua, kết quả A Minh há mồm cắn…” – Cánh tay ôm hài tử của nàng xiết chặt lại một chút – “Cho nên ta liền chạy đến tiền đường gọi mọi người”
Chu Cẩn lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép – “Tiền tẩu thấy A Minh là người đầu tiên phát bệnh rồi mới cắn Lâm Kì…” – Hắn ngẩng đầu – “Như vậy, có ai biết là A Minh đã đi đâu không?”
Mấy người lại đống nhất lắc đầu, hộ sĩ của Tô trưởng lão – Lâm Tú Tú nói
“Ta không biết A Minh là ai, nhưng ta đại khái biết được họ vì sao phát bệnh. Kỳ thật, ngày hôm qua có rất nhiều bệnh nhân đến bệnh viện khám gấp, bệnh trạng đều là sắc mặt xanh mét, sốt cao, động tác cứng ngắc, khí lực lại mạnh, gặp người là nhào lại cắn. Sau đó là liên tục tử vong”
--- 0 ---
Barrett M95













Chương 6: Trinh thám ( Hạ )

“Sáng hôm nay, lúc ta từ bệnh viện tới đây, đã có rất nhiều người bị bệnh này. Bác sĩ ban đầu còn cho rằng đây là bệnh chó dại truyền nhiễm, nhưng là ta có cảm giác không thích hợp. Bộ dáng những người đó cùng bộ dáng của những con tang thi trong tiểu thuyết rất giống nhau, chỉ là còn chưa chết mà thôi. Nên lúc nhìn thấy bác sĩ cùng y tá cũng như vậy thì ta liền lập tức bỏ chạy. Rồi các nàng, các nàng liền bắt đầu ăn…” – Lúc nói đến đây, nàng đã khóc không thành tiếng.
Chu Cẩn nghĩ nghĩ, phía trước tên A Minh viết xuống hai chữ “Bệnh viện”, lại ghi chú rõ “Bệnh nhân – Ngày hôm qua”, “Bác sĩ, hộ sĩ – Ngày hôm nay”, rồi mới nói – “Hôm nay mấy bác sĩ bị biến dị, có bị bệnh nhân căn qua không?”
Tiểu hộ sĩ lau nước mắt nghĩ – “Hình như không có. Nhưng mấy người nhập viện hôm qua không thiếu người bị cắn”
“Như thế, vậy đệ nhất… không nơi thứ hai bùng nổ là bệnh viện” – Chu Cẩn nói – “Còn có ai biết gì không?”
Cường tử từ cửa sổ đi đến – “Hôm nay trong bang có duy nhất một chuyện xảy ra đó là Diệp trưởng lão…” – Triển Tiêu ném một cái liếc mắt sắc lẻm về phía Cường tử. Cường tử nuốt nước bọt, nói – “… Kia, sau khi chúng ta liên lạc với nhà tang lễ nhưng bên kia nói mấy ngày nay người chết quá nhiều, nhất thời không thể đến được. Địch thúc trước mắt liên lạc bệnh viện, mượn nhà xác của họ dùng đỡ” – Cường tử tìm chỗ gần đó ngồi xuống, tiếp tục nói – “Rồi ta tìm vài vị huynh đệ đem thi thể của Diệp trưởng lão… Khụ,… chuyển đi…”
Chu Cẩn mẫn cảm nắm bắt lấy tin tức – “A Minh cũng có mặt trong đó?”
“Đúng” – Cường tử xác nhận
“Như vậy, có thể xác định được là bệnh viện là một trong những nơi chủ yếu phát bệnh” – Chu Cẩn trầm tư nói – “A Minh, bác sĩ, hộ sĩ, bọn họ đều là sau khi đi bệnh viện liền phát bệnh. Bệnh trạng chủ yếu là sắc mặt xanh mét, sốt cao, động tác cứng ngắc, gặp ai cũng muốn tấn công, muốn cắn xé nhân loại, không lâu liền tử vong” – Hắn nghĩ một chút liền cảm thấy không đúng – “Đợi đã, buổi chiều chúng ta thấy trên người bọn họ đều có thi ban, ánh mắt đục ngầu, thoạt nhìn đều là biểu hiện sau khi chết mới có a…”
“Bọn họ hẳn là đã chết” – Triển Tiêu nói – “Ta trước hết phát hiện có điểm không đúng, lúc chuẩn bị ra ngoài nhìn thấy Tiểu Tạ thân thể chỉ còn một nửa, lại còn đuổi theo Lưu thẩm để cắn. Hơn nữa đối với lời nói của ta không có phản ứng, ta nã một phát súng vào chân hắn nhưng hắn tựa hộ một chút cảm giác cũng không có. Tiếp đến ta bắn trúng vai, tim, hắn vẫn đi, thẳng đến khi ta bắn trúng đầu, hắn mới ngã trên mặt đất, bất động”
“Như thế, bọn họ thật sự đã biến thành tang thi?” – Chu Cẩn nhíu mày, ngòi bút trên giấy quẹt tới quẹt lui – “Nhưng như thế cũng không đúng. Ngày hôm qua nếu như trong bệnh viện có người chết sống lại thì làm sao mà không có ai phát hiện?”
“Có lẽ lúc các nàng rời đi, các thi thể còn chưa sống lại” – Diệp Phong xen mồm nói, hắn quay đầu hỏi Lâm Tú Tú – “Buổi sáng các ngươi mấy giờ đên bệnh viện?”
“Ta buổi sáng tám giờ đi làm. Chín giờ rời bệnh viện. Chín giờ ba mươi tới đây” – Tiểu hộ sĩ nói – “Chúng ta trước lúc rời đi không có nghe nói xuất hiện tang thi”
Chu Cẩn phía sau câu “Bác sĩ hộ sĩ – Ngày hôm nay” viết “9 điểm”
“Nhưng như vậy cũng không đúng, mấy người tử vong lúc trước nếu như sau khi các nàng rời đi mới sống lại như vậy thời gian dài nhất là khoảng nửa ngày hay một ngày. Nhưng bác sĩ, hộ sĩ hay A Minh bọn họ toàn bộ đều là lúc còn sống phát ra bệnh trạng rồi mới nhanh chóng tử vong, nhanh chóng sống lại, không có thời gian tạm dừng”
Hắn nghĩ nghĩ, tại dòng chữ “Bệnh viện” cùng “ Bác sĩ” gạch mấy gạch.
“Vậy là phải phân chia thành hai nhóm. Bọn họ rất có khả năng bởi vì – tạm thời đem tất cả các chuyện này do virus tang thi gây ra đi – bởi vì chủng virus tang thi này lây truyền theo những phương thức bất đồng hoặc là do nguyên nhân nào khác dẫn đến hai nhóm người bị tang thi hóa theo hai thời gian bất đồng”
“Kia, virus tang thi làm sao xuất hiện?” – Cường tử hỏi
Chu Cẩn bĩu môi – “Này còn phải hỏi sao, phim ảnh cùng trò chơi điện tử cũng có nói, virus tang thi xuất hiện không phải do virus ngoài hành tinh mà là do con người tạo nên. Có thể là do những thí nghiệm thất bại…” – Hắn mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Diệp Phong. Diệp Phong cũng phản ứng lại – “Thuốc của Bùi gia!”
Chu Cẩn nổi điên, vẽ lung tung trên giấy – “Nếu, nếu suy đoán này là thật, cái loại thuốc tăng cường thể chất này đều phát sinh biến dị, dẫn đến hệ gen phát sinh hoạt tính quá độ. Thân thể người không thể nào tiếp nhận được thay đổi này dẫn đến cái chết. Sau khi chết, loại thuốc này cũng không hết tác dụng, tiếp tục hoạt tính hóa tế bào, đến mức có thể khiến thi thể sống lại. Nhưng sau khi con người tử vong, não bộ ngừng vận động, chỉ còn lại bản tính muốn ăn. Chỉ có thể đánh gãy xương sống thì bọn họ mới không thể chữa trị vết thương…”
“Hoàn toàn hiểu được” – Diệp Phong gãi gãi mặt – “Cảm giác cùng với khi xem phim điện ảnh giống nhau”
“Như vậy, giả thiết bọn người có thuốc tăng cường thể chất là nhóm đầu tiên tiến vào bệnh viện, như vậy thì bọn người bị cắn là nhóm thứ hai. Nhưng là bọn người biến dị lại không có bị gì hết, vậy loại virus này làm sao mà lây truyền?” – Chu Cẩn vò vò tóc, đem giấy bút đẩy ra – “A a, thông tin không đủ”
Triển Tiêu gõ gõ bàn – “Nếu trước mắt suy đoán không ra, vậy trước hết giải tán đi. Tóm lại, mọi người cẩn thận một chút, đừng để tang thi cắn hay cào thì chắc không gì. Hiện tại, quan trọng nhất là xác định được tính nghiêm trọng của tai họa tang thi, mặt khác, chuẩn bị tốt thực vật, nước uống, đồ đạc cùng đạn dược”
Anh đang nói, ở phía sau một người tên Tường tử bỗng nhiên đỗ gục lên người Tiểu Liễu bên cạnh
“Đừng động đến ta. Không thấy phiền sao?”
Triển Tiêu đứng lên – “Chuyện gì vậy? Đến lúc nào rồi? Còn mâu thuẫn nội bộ sao?”
“Không, đại ca, Tường tử, hắn…” – Tiểu Liễu còn chưa nói xong, vừa mới đứng lên muốn đi, Tường tử đột nhiên ngã xuống đất
“Tường tử” – A Vũ ở bên cạnh đẩy đẩy hắn, lại thử hơi thở của hắn, sắc mặt kinh hãi, lùi lại phía sau mấy bước – “Hắn, Tường tử tắt thở”
Mọi người đồng thời cầm vũ khí. Mấy người nguyên bản đang vây quanh Tường tử liền tản ra
“Tường tử hắn sẽ… sẽ biến thành tang thi sao?” – Tiểu Liễu cùng Tường tử quan hệ tốt nhất, khổ sở lau mũi, tay cầm súng run nhè nhẹ.
Triển Tiêu nói – “Bây giờ còn không rõ ràng, mọi người đều cách xa một chút”
Diệp Phong lá gan lớn, đi tới kiểm tra mạch của Tường tử – “Thật sự không có mạch đập”
“Diệp Phong!” – Triển Tiêu quay đầu lại nhìn thấy động tác của cậu, tâm lập tức kinh hoảng, hô lớn.
“Làm gì?” – Diệp Phong nghe được tiếng gọi của Triển Tiêu, tùy tiện đáp ứng một tiếng, một tay cầm súng, một tay muốn vạch mí mắt của Tường tử lên để xem xét. Lúc này Tường tử bỗng nhiên rống lên, mắt nguyên bản đang nhắm bỗng nhiên mở to, lộ ra hai mắt đã đục ngầu, đối với Diệp Phong nhe nanh. Diệp Phong đang muốn động, Triển Tiêu phía sau kéo cậu, cậu nâng tay bắn một phát về phía Tường tử. Cơ hồ là đồng thời, Triển Tiêu bên cạnh cũng “Phanh” một tiếng, hai viên đạn một trước một sau bắn thủng đầu cùng tim của Tường tử. Triển Tiêu lấy tay lau đi vết máu trên mặt, quay đầu, đối với Diệp Phong nói – “Em không muốn sống nữa sao?”
“Ta có cầm súng, lại nói ta cũng chú ý đến sự biến đổi của hắn… Ngươi khẩn trương làm gì? Vừa mới đánh  trúng đầu hắn cũng chính là ta” – Diệp Phong trừng mắt nhìn Triển Tiêu nói, rồi mới quay đầu nhìn về phía Chu Cẩn – “Chu Công Cẩn, hắn vừa mới chết, trên ngươi cũng xuất hiện thi ban, ánh mắt đục ngầu, chuyện này không bình thường đi?”
Chu Cẩn lấy ra đồ nghề chữa bệnh của mình, tìm bao tay cùng khẩu trang, ngồi xổm cạnh thi thể Tường tử bắt đầu kiểm tra. Một lát mới đứng dậy nói
“Xác thực không bình thường. Bình thường thi ban xuất hiện nhanh nhất cũng phải nửa tiếng. Từ lúc hắn ngã xuống cho đến giờ chưa tới mười phút, nhưng trên tay hắn xác thực là đã xuất hiện thi ban, giác mạt đục ngầu, nhìn như đã chết khoảng một hai ngày. Xem ra loại virus tang thi này làm cho thi thể nhanh thối rửa hơn”
--- 0 ---

Y Lam: Ở đây ta cho Triểu Tiêu xưng anh – em với Diệp Phong vì Triển Tiêu có tình cảm với Diệp Phong. Còn bé Phong thì còn đang nghi ngờ tình cảm của anh Tiêu dành cho mình nên ta để xưng hô là ta – ngươi. Ta thấy như vậy là thích hợp a~

Trọng sinh chi tang thi mạt thế - Chương 4

Chương 4: Dọn dẹp

“A Phong”
Triển Tiêu lấy khẩu Desert Eagle đưa cho cậu, nhìn cậu với ánh mắt ôn nhu như trước
“Thân thể không có việc gì đi?”
“Không có việc gì”
Diệp Phong đột nhiên bước tới, thân thủ muốn lấy lại súng, lại bị Triển Tiêu bắt lấy cổ tay
“A Phong” – Triển Tiêu bước tới gần Diệp Phong. Cậu có thể cảm nhận được khí tức nóng hổi thổi trên mặt – “Em nhất định có nhiều chuyện muốn hỏi anh hay là em muốn giết chết anh?” – Anh nắm cổ tay Diệp Phong – “Hiện tại bên ngoài đều là tang thi, không an toàn. Trước tiên hãy để anh bảo hộ em. Anh đáp ứng em, chờ chúng ta tới nơi an toàn, mặc kệ em muốn gì hay muốn một phát bắn vào đây…” – Anh bắt lấy tay Diệp Phong, hướng vào mi tâm mình – “… Chờ em an toàn, em muốn làm cái gì đều có thể. Anh cam đoan”
“Biết” – Diệp Phong rầu rĩ đáp. Cầm lấy khẩu Desert Eagle trong tay Triển Tiêu, kiểm tra ổ đạn, hoàn hảo.
“Hiện tại bên ngoài đều là tang thi? Nguy cơ sinh hóa?” – Chu Cẩn hỏi.
“Không sai” – Triển Tiêu ném một khẩu súng cho hắn – “Dao của ngươi còn đang ở trong phòng ngươi, chúng ta trước hãy đi lấy. Bây giờ còn không biết vì cái gì xuất hiện tang thi nhưng là trong bang có rất nhiều tiểu đệ biến dị, ánh mắt đục ngầu, di chuyển chậm chạp, không thể nói chuyện. Phải trực tiếp đánh vào đầu họ thì mới có thể giết chết được. Không được để họ cắn hoặc cào trúng”
Bọn họ hiện đang ở tại tổng bộ Bạch Hổ đường, nơi này tổng cộng có bảy khu. Trong đó, bên ngoài là nơi cho gia nhân bọn họ ở, có bảy tầng. Phía dưới lầu là đại hoa viên, trong hoa viên là kiến trúc ba tầng hình tròn. Còn lại là nơi người trong bang hoạt động: khu một dùng để nghị sự – Nhân Nghĩa Đường, nơi tập luyện – Luận võ quán, phía sau, cách một cái hành lang gấp khúc là phòng ăn cùng phòng bếp. Khu hai là khu văn phòng. Khu ba là nơi các trưởng lão trong bang cùng bang chủ sử dụng dùng để làm việc, hội họp và nghỉ ngơi.
Mà bên kia hoa viên là ba căn biệt thự. Căn thứ nhất là của Triển Tiêu, căn thứ hai là nơi của Diệp trưởng lão đã mất cùng Diệp Phong, căn cuối cùng là của một vị trưởng lão trong bang – Tô trưởng lão. Bọn họ giờ phút này đang ở nơi của Diệp Phong, biệt thự này nguyên bản cũng không có bao nhiêu người, chỉ có vài người bảo tiêu. Tang thi tự nhiên cũng không nhiều, coi như tương đối an toàn. Triển Tiêu đi đầu, đem toàn bộ tang thi giết hết, lại tìm thấy một vài người trốn trong phòng, cho bọn họ vũ khí, cùng nhau xuống lầu. Sau khi dọn dẹp toàn bộ biệt thự, Triển Tiêu cùng Diệp Phong đi tới cửa sổ lầu một. Triển Tiêu lúc trước phát hiện tang thi tuy rằng có thể cảm giác được người sống nhưng hành động chậm chạp cũng không qua được những chướng ngại vật, chỉ đảo quanh ở ngoài cửa.
Chu Cẩn trên dưới kiểm tra ba người kia, không phát hiện vết thương trên người họ, mới thoáng an tâm. Mấy người trước tiên ngồi xuống ở đại sảnh, Triển Tiêu cởi áo sơ mi dính máu của mình ra. Bên này, anh không có quần áo nên đã lấy áo của Diệp Phong để thay
“Biệt thự này đại khái là người ít nhất” – Diệp Phong qua cửa sổ nhìn ra ngoài hoa viên, nhìn tang thi đang di động bên ngoài – “Nhưng nơi này súng đạn cùng đồ ăn cũng không nhiều, chúng ta tốt nhất là nên ra ngoài”
“Đem đồ đạc thu thập cho tốt” – Triển Tiêu nói – “Chúng ta sau này có lẽ sẽ không lại mạo hiểm đi vào đây. Mang theo quần áo cùng thức ăn nước uống, còn có súng cùng đạn”
“Còn có thuốc men và đồ dùng sinh hoạt” – Chu Cẩn bổ sung.
Diệp Phong gật đầu, lên lầu lấy ra một vài cái ba lô, đem đồ đạc thu thập tốt, ba lô thoáng chốc căng phồng lên, đưa ba lô cho mọi người
“Đi, ta mở đường”
Triển Tiêu nói, tang thi bên ngoài đều bị Diệp Phong chuẩn xác bắn ngay đầu. Sáu người vọt tới trước cửa biệt thự, ba tiểu đệ phụ trách giết tang thi bên ngoài, Triển Tiêu nhanh chóng mở cửa lớn của biệt thự, cùng Diệp Phong giải quyết mấy tang thi ở đại sảnh. Đơn giản nhìn quanh một vòng, sáu người nhanh chóng đi đến biệt thự của Triển Tiêu, khóa cửa, chỉ để lại A Mao thủ vệ, còn lại năm người bắt đầu xem xét từng gian phòng một. Bới vì là biệt thự của bang chủ, tang thi chỉ có vài người thủ vệ ngay đại sảnh mà thôi. Mọi người lại lần nữa đóng kín cửa sổ, nhanh chóng thu thập đồ đạc. Thân làm bác sĩ của Bạch Hổ Đường, Chu Cẩn ngụ tại lầu hai của biệt thự này, Diệp Phong có khi sẽ qua đêm ở đây cho nên hai người đều có đồ đạc thể thu thập. Chu Cẩn cuối cùng cũng cầm được vũ khí sở trường của mình – dao giải phẫu. Diệp Phong lấy thêm đạn cho khẩu Desert Eagle của cậu. Triển Tiêu tìm thấy một ít chocolate, thuận tiện lấy một miếng đưa đến miệng Diệp Phong
“Đi. Đến chỗ của Tô trưởng lão nhìn xem”
Diệp Phong ăn chocolate, như có chút đăm chiêu nhìn Triển Tiêu cũng đang bình tĩnh ăn chocolate, gật gật đầu.
Bọn họ nghỉ ngơi một lát liền rời đi, dọc theo đường đi có mấy con tang thi đang du đãng. Lần này, Diệp Phong đá mạnh cửa lớn của biệt thự, bên trong chỉ có độc một con tang thi mặc áo hộ sĩ xông tới. Triển Tiêu động tác nhanh nhẹn đẩy cậu sang một bên, đưa súng lên, một phát bắn ngay đầu tang thi, não văng khắp nơi. Nhìn loại chuyện này xảy ra trước mắt làm mọi người một trận kinh hãi, ba tiểu đệ phía sau liền không nhẫn được chạy đến góc tường nôn thốc nôn tháo, Chu Cẩn thì mặt trắng bệch. Diệp Phong liếc mắt xung quanh, xác nhận không còn tang thi mới cùng Triển Tiêu vào phòng. Tô trưởng lão tuổi tác đã cao, nằm trên giường đã nhiều năm, phải mướn hộ sĩ trông nom. Hiện tại, những hộ sĩ đó đã biến thành tang thi gần hết, giết chết tang thi, hai người thấy được thân thể Tô trưởng lão đã bị ăn hơn phân nửa. Diệp Phong quay đầu, ra khỏi phòng, đi vài bước đến một căn phòng cửa đang đóng chặt, cậu nắm chặt súng, vặn vặn nắm cửa. Khóa cửa, bên trong còn có tiếng nữ sinh thét chói tai
“Ai ở bên ngoài?”
“Ta là Diệp Phong. Người bên trong có bị thương hay không?” – Diệp Phong nói.
Cửa phòng mở ra, một tiểu hộ sĩ cẩn thận thăm dò
“Ta không bị thương, ta thấy mọi người ăn Tô…” – Nàng run run, tựa hồ nhớ đến hình ảnh khủng bố kia, rốt cuộc nói không hết câu – “Ta liền trốn vào đây rồi khóa cửa”
Đây là phòng cuối cùng của biệt thự, Diệp Phong mang nàng xuống lầu, đem nàng giao cho Chu Cẩn
“Hộ sĩ để bác sĩ quản. Kế tiếp đi đâu?”

“Trước đợi đã” – Triển Tiêu không biết moi đâu ra cây súng trường – “Lên lầu ba nhìn xem tình huống bên ngoài”.